Hỏi rồi mới biết Lang Vương đột nhiên đến thăm, đến Long gia phủ.
 
Phải biết rằng Lang Vương là tân quý trong triều, hiện giờ chạm tay là bỏng, là đối tượng mà ai nấy cũng tranh nhau dựa quyền. Hắn không xã giao gì với Long gia, đột nhiên tới chơi khiến người ta nghi ngờ.
 
Long đại học sĩ mang thói kiêu ngạo bởi vì ông ta là thần tử có năng lực, khinh thường không thèm nhìn hạng người nịnh nọt. Nhưng Giang Đông Sở Tà không phải dựa vào thúc ngựa thả rắm, quân công của hắn đều lấy được bằng những trận đánh thật, đao thật kiếm thật trên chiến trường.

 
Long đại học sĩ cả kinh, nghi ngờ bởi xưa nay Lang Vương mắt cao hơn đỉnh đầu, ít xã giao với các vị đại thần trong triều, mình lại càng không có bất cứ giao tình gì, không biết sao hôm nay lại đến? Trong lòng nghi hoặc, người đã đứng lên, đi theo quản gia ra ngoài nghênh đón Lang Vương.
 
Liễu Mộng Đường cũng làm khách trong Long phủ, không tiện ra ngoài nên chờ ở phòng khách, có điều quan hệ của Lang Vương và nhà mình không tính là tốt, ông ta thấy Lang Vương không có mắt, biết rõ hôm nay là ngày hai nhà qua lễ nhưng lại đến cửa quấy rối.
 
Khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Long lão gia mời Lang Vương vào phòng khách, phía sau Lang Vương còn có một nữ tử tố y đi theo.
 
Phu phụ Liễu Mộng Đường và phu nhân Long gia vội vàng chào hỏi Lang Vương, Lang Vương không nói gì, vẫy tay hàn huyên vài câu rồi lập tức ngồi vào chủ vị. Liễu Tương Cư nhìn thấy nữ tử phía sau Lang Vương bỗng sửng sốt, hôm nay nàng mặc y phục màu xanh nhạt, tuy trên đầu không cài trâm nhưng lưu loát búi tóc, lại thắt bím tóc, đúng là dáng vẻ của một cô nương.
 
Nói thật lòng, mỗi lần Liễu Tương Cư thấy Công Tôn nhị cô nương đều có loại cảm giác đau đầu.
 
Hắn thấy tiểu thư khuê các cũng như muội muội Quỳnh Nương của mình, hoặc là Vân Hi tiểu thư đã từng luyến mộ đều có dung mạo không tầm thường, cử chỉ tiến lùi thoả đáng.
 
Tuy rằng Công Tôn nhị cô nương tràn đầy chính nghĩa nhưng hơi hải tặc nhiều đến nỗi luôn khiến người ta không biết nên nói chuyện với nàng thế nào.
 

Đối với Liễu Tương Cư mà nói, hôm nay là ngày cực kỳ xấu hổ, hắn không muốn để Lang Vương và Công Tôn nhị cô nương xem trò cười, giờ phút này thật sự muốn thăng tiên rời đi.
 

Long đại học sĩ nâng chén trà lên hướng về phía Lang Vương: “Không biết sao hôm nay Vương gia lại rảnh rỗi giá lâm hàn phủ?”
 
Lang Vương liếc Liễu Mộng Đường một cái: “Bổn vương nghe nói công tử Liễu gia sắp thành hôn với tiểu thư Long phủ, có chuyện này không?”
 
Lòng Liễu Mộng Đường lộp bộp, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Đúng vậy, Long đại học sĩ đã đồng ý hôn sự của nhi tử và tiểu thư Long gia, hôm nay đến qua lễ.”
 
Lang Vương ồ một tiếng: “Vậy việc này huỷ, nếu không có chuyện gì khác, Liễu đại nhân về phủ đi.”
 
Liễu Mộng Đường còn chưa nói chuyện, Long đại học sĩ đã nhận định là hắn đến bới móc, nói: “Tuy Vương gia tôn quý nhưng không quản được hôn sự của Long gia Liễu gia, nếu Vương gia không có chuyện gì, thứ cho Long mỗ không chiêu đãi.”
 
Lang Vương hờ hững uống một ngụm trà thơm: “Đa tạ, Long gia của ngươi mới là tôn quý, ngồi ở gia môn không tốn sức đoạt nhân duyên của người khác, đúng là lớn mặt!”
 
Sắc mặt Long đại học sĩ trầm xuống: “Có ý gì?”
 
Lúc này, Công Tôn nhị đứng bên cạnh đột nhiên duỗi tay chỉ vào Liễu Tương Cư nói: “Nếu Liễu lang đã định chung thân với ta, tại sao lại tới Long gia cầu thân, chẳng lẽ lời thề dưới ánh trăng của hai chúng ta đã không còn nữa rồi sao?”
 
Lúc này đầu Liễu Tương Cư đột nhiên to ra hai vòng,
 
Hôm qua lúc hắn giải quyết công việc ở quân phủ, Công Tôn nhị bỗng đến thăm, lúc ấy nàng lại khôi phục một thân nam trang, đúng là một thiếu niên lang anh đĩnh.
 
Cô nương này đến, Liễu tướng quân vốn tưởng có chuyện chính. Nhưng nàng lại nói về một đồng hương, hắn bị nhà bức hôn, phải thú một thê tử mà mình không thích.
 
Hảo hữu bày mưu tính kế cho hắn, hỏi hắn có thể giả dạng làm người thích Long Dương, chống chế nhân duyên không.
 

Liễu Tương Cư nghe đến đó mày nhăn lại, bèn nói: “Đúng là càn quấy, nam nhi há có thể bôi nhọ thanh danh, làm kẻ mê đoạn tụ được?”
 
Công Tôn nhị nghe vậy gật đầu nói: “Lời này của tướng quân rất có lý, tại hạ biết phải làm thế nào rồi.”
 
Nói xong nàng đi luôn, lúc ấy hắn nghe mà không hiểu gì, lúc này lại hoàn toàn ứng nghiệm.
 
Liễu Tương Cư trừng Công Tôn nhị, đang muốn khiển trách nàng ba hoa chích choè, Long tiểu thư lại chạy ra, bi phẫn trừng Công Tôn nhị: “Ngươi là người nào, sao dám bôi nhọ thanh danh Liễu tướng quân như vậy?”
 
Nếu không thấy Long tiểu thư còn đỡ, chỉ nhìn nàng ta một cái, suy nghĩ hy sinh vì Liễu gia của Liễu Tương Cư đều mai một hết.
 
Công Tôn nhị nói cái gì cũng được, dù sao đời này hắn cũng không muốn thành hôn, kệ nàng nói đi, nhưng nếu mẫu thân biết…
 
Chưa đợi hắn nghĩ xong, Công Tôn nhị cô nương đã nhấc chân lên bổ xuống cái bàn trong phòng khách: “Ta là người nào? Ta là thê tử chưa qua cửa của Liễu Tương Cư, Long gia các ngươi có làm quan lớn thế nào đi nữa cũng phải giữ mặt mũi, kẻ dám đoạt trượng phu của ta sẽ có kết cục như cái bàn này!”
 
Liễu Mộng Đường tức giận đến nỗi run rẩy, lập tức nhìn phía Lang Vương, hi vọng hắn giải thích vì sao lại dẫn một nữ tử lưu manh đến làm loạn.
 
Nhưng Lang Vương lại vô cùng hờ hững, chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế; bắt chéo hai chân, ngon lành uống trà thơm của Long gia, dáng vẻ mặc kệ sự đời.
 
Liễu Mộng Đường biết không thể trông cậy vào hắn, bèn nói với quản gia Long gia: “Căn bản nhi tử nhà ta không quen biết nữ tử này, còn không mau gọi người đuổi nàng ta ra khỏi cửa phủ!”
 
Nhưng có tôi tớ chạy tới, nhỏ giọng nói chuyện, ngoài cửa Long phủ đầy người đến xem náo nhiệt, có mười mấy tiên sinh thuyết thư của các trà lâu lớn, ai nấy tay cầm giấy bút.
 

Chỉ cần bên này đuổi người ra ngoài, bên kia sách mới liền nóng hổi ra lò. Người gác cổng Long phủ cũng không sợ chuyện này to, tò mò hỏi một lượt, một tiên sinh thuyết thư trong đó nói, tên sách đã đặt rồi, gọi là gì mà “Long gia đoạt nhân duyên gả xấu nữ, Liễu gia bán nhi tử đổi vinh hoa”…
 
Người hầu đó còn tiếp tục nói, Long đại học sĩ đã không nghe nổi nữa.
 
Ông vốn cho rằng Liễu công tử là nhân tài đáng bồi dưỡng, tiền đồ vô lượng. Nhưng bây giờ thấy đạo đức của tiểu tử này rất kém, trước khi thành hôn làm loạn, nữ nhi của mình xấu, tương lai qua cửa chẳng phải sẽ bị ác thiếp bắt nạt sao?
 
Ông liền dẹp suy nghĩ liên hôn với Liễu gia, lạnh lùng nói: “Chuyện nhà Liễu đại nhân chưa rõ, Long mỗ không giữ lại lâu, mời về phủ chỉnh đốn nội vụ. Quản gia, tiễn khách!”
 
Cứ như vậy, không quan tâm là Lang Vương hay là Liễu đại nhân, hai phương nhân mã đều bị “mời” ra khỏi Long phủ.
 
Liễu Mộng Đường chưa từng để mặt mũi quét rác như vậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Liễu Tương Cư, chuẩn bị về phủ khiển trách nghiệt tử này.
 
Nhưng lại không ngờ, ý của Lang Vương là, ca ca của Công Tôn nhị là thuộc hạ của hắn, muội muội của thuộc hạ bị ức hiếp, hắn há có lý không lộ diện? Cho nên, tạm thời Liễu Tương Cư không thể về Liễu gia, phải theo hắn đến vương phủ nói chuyện với ca ca nhà Công Tôn, làm rõ mọi chuyện.
 
Lang Vương nói rất hùng hồn, chẳng ai ngăn cản được, mặc cho mặt già của Liễu Mộng Đường nghẹn đến mức đỏ bừng, đứng ở đầu ngõ dậm chân mắng nhiếc, nhìn xe ngựa của Lang Vương phủ một đường tuyệt trần mà đi.
 
Thật ra Liễu Tương Cư cũng bị hành động càn rỡ của Lang Vương làm cho tức giận không nhẹ, tới Lang Vương phủ, hắn nói mẫu thân bệnh nặng, cần hắn về giải thích, tránh cho chứng bệnh của mẫu thân phát tác.
 
Công Tôn nhị gặm táo đỏ trên bàn nói: “Liễu tướng quân, ngươi không quay về còn đỡ, nếu về bảo đảm Liễu phu nhân lập tức phát bệnh.”
 
Rốt cục Liễu Tương Cư không nhịn được nữa, làm mặt hung dữ: “Công Tôn tiểu thư, ngươi cũng quá càn rỡ rồi, sao lại có thể vô cớ bôi nhọ thanh danh của chúng ta chứ, ta có thể không thú, chẳng lẽ sau này ngươi cũng không gả?”
 
Công Tôn nhị rất thích nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Liễu Tương Cư, phụt cười: “Cùng lắm thì liều mình bồi quân tử thôi. Ngươi không thú, ta không gả. Mấy đệ tử hầu môn nhà cao cửa rộng các ngươi, một đám lo trước lo sau, còn tưởng ngươi là người lanh lẹ, đến biên cương xa xôi chuẩn bị vì nước hy sinh thân mình, nào có nhiều thanh danh phải chú ý như vậy? Chẳng lẽ không biết “chết đi biết vạn sự” sao?”
 
Liễu Tương Cư lười nhiều lời với một nữ phỉ, lạnh giọng hỏi: “Vương phi ở đâu? Ta muốn gặp muội ấy.”
 
Lang Vương nói: “Nàng đi Hoàng Sơn ăn chay với Thái Hậu rồi, ngày mai mới quay lại, chuyện hôm nay nàng hoàn toàn không biết, là Công Tôn nhị năn nỉ bổn vương đi cứu ngươi đang trong nguy nan, cứ nghỉ ngơi trong phủ đi.”
 

Công Tôn nhị lại ăn táo, trợn trắng mắt thầm nghĩ: Vương phi cũng bị Lang Vương năn nỉ ỉ ôi ép đi được không? Gả thì phải gả cho người bao che thương yêu lão bà như Lang Vương, ném oan uổng hết lên người người khác, tuyệt đối không khiến Vương phi nhà mình khó xử nửa phần.
 
Đúng là Quỳnh Nương đi bồi Thái Hậu, thật ra lúc Lang Vương nhất quyết phải tiễn nàng đi, nàng đã mơ hồ đoán được Lang Vương có chuyện gì lén gạt nàng.
 
Phải biết rằng lúc Công Tôn nhị cô nương nói nàng ấy có cách, Quỳnh Nương chỉ đánh cuộc với nàng ấy mà không hỏi nàng ấy cách gì.
 
Nói ngắn gọn là, tuyệt không phải con đường đứng đắn gì.
 
Quỳnh Nương thấy từ khi mình ra khỏi Liễu gia đã thay đổi không ít, không theo khuôn phép cũ như trước, nhưng từ trong xương cốt vẫn giống Liễu Tương Cư, không thể tiêu sái không kiêng nể gì như Công Tôn nhị.
 
Tuy không hỏi nhưng thông tuệ như nàng cũng có thể đoán ra cách mà Công Tôn nhị dùng tuyệt đối là tà ma ngoại đạo. Nếu nàng hỏi, về tình về lý đều phải ngăn cản Công Tôn nhị không thể bôi nhọ danh tiết của ca ca như vậy.
 
Nhưng tình thế khốn khó của ca ca lại không thể giải quyết theo cách bình thường. Đặc biệt là đại ca nhận mệnh chuẩn bị thú nữ nhi Long gia, nói một câu, sau khi thành hôn đến bắc địa, đến lúc đó không trở lại nữa, nàng cả kinh.
 
Nếu hôn sự này trở thành thật, đại ca có chết cũng sẽ không quay về kinh thành mà ở lại bắc địa, mấy năm nữa sẽ đến cửa sinh tử kiếp trước của đại ca. Còn nữ Long gia chú định cũng là từ thủ sống quả, đến cuối cùng biến thành quả phụ thật mới thấy bi kịch.
 
Người biết trước chuyện, nghịch đạo trời, chú định cũng phải phiền não hơn người thường. Mấy tối liên tiếp Quỳnh Nương đều tự hỏi, được lợi trừ hại, thế nào cũng không thể nghĩ rõ ràng, cuối cùng quyết định mặc cho số phận.
 
Cho nên cái gì cũng không hỏi, chỉ mặc cho Lang Vương và Công Tôn nhị quấy rầy bảo đi.
 
Nếu biết trước kết quả cuối cùng của hôn sự này đều là một hồi bi kịch, vậy có tệ thế nào cũng sẽ tốt hơn trước đúng không?
 
Vì thế nàng mạnh mẽ kiềm chế thói quen lo âu mọi chuyện của mình, nhắm mắt đến Hoàng Tự.
 
Trước khi đi, Lang Vương sợ nàng suy nghĩ nhiều nên đứng trước xe ngựa trịnh trọng bảo đảm, chuyện của Liễu Tương Cư, hắn tuyệt đối sẽ dụng tâm như đại cữu ca ruột, bảo đảm lúc nàng trở về, thuốc đến hết bệnh.
 
Nhưng Quỳnh Nương về rồi lại chấn động, nàng nghĩ mình nên uống một bộ thuốc an thần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play