Sở Tà thấy đây là phụ nhân mang thai suy nghĩ nhiều, hắn ôm nàng gắt gao nóng bỏng như vậy, sao có thể là mơ?
 
Nhưng tâm tình Quỳnh Nương lại khác, cảnh trong mơ vừa rồi thật sự quá chân thật, đúng là kiếp trước mùng một năm thứ nhất sau khi tân hôn nàng đến chùa miếu cầu nguyện, hình như trong mơ hồ cũng bị vấp, được một nam nhân không biết tên đỡ lấy.
 
Lúc ấy Thuý Ngọc vừa mới mua hương giúp nàng về còn bị doạ chết khiếp, sợ nàng bị người ta chiếm tiện nghi.

 
Có điều giấc mơ vừa rồi đã phóng đại các chi tiết kiếp trước nàng đã sớm quên đi, chẳng lẽ… kiếp trước đúng là Lang Vương đỡ nàng? Mà kiếp trước những chuyện nàng không muốn người ta biết cũng đều bị hắn nghe thấy?
 
Lúc đó hắn nghĩ thế nào? Liệu có xem thường nàng hay không?
 
Tuy Sở Tà đã trấn an tiểu phụ nhưng thấy nàng vẫn chưa thể hồi hồn, một đôi mắt to toàn là mê ly, hắn buồn cười nói: “Nếu không tin, ta liền véo mông nàng, xem nàng có đau không.”
 
Quỳnh Nương vừa mới có thai, hắn phải tiết chế, sáng sớm giai nhân bên cạnh mất hồn nhất, ngửi hương thơm trên người nàng cũng cảm thấy muốn bùng nổ.
 
Có thai là điểm này không tốt, mấy tháng đầu không được thân mật. Nghĩ vậy, suy nghĩ nhiều con nhiều phúc liền sợ khó mà lui.
 
Quỳnh Nương thấy tay Lang Vương đặt đến chỗ không đúng, lực đạo cũng gấp gáp, sao lại không biết hắn nghĩ gì. Nàng ném nghi hoặc trong lòng đi, cười bắt lấy tay hắn.
 
Trong chốc lát phu thê hai người lại cọ xát trên giường nửa canh giờ. Thấy có khách nhân đến phủ, lúc này mới đứng dậy đánh răng rửa mặt.
 

Mùng một có thể tới cửa đều là chí thân.

 
Bởi vì Sở cô mẫu đã dẫn tiểu nhi quay lại Sở gia Giang Đông ăn tết, cho nên Sở Y Y đã xuất giá và phu quân đến cửa chúc tết huynh trưởng.
 
Sở Y Y gả vào Phạm gia, bà bà hiền lành, trượng phu văn nhã có lễ, sống rất thư thái. Mùng một tết tới cửa cũng mang theo bao lớn bao nhỏ bánh ngọt quà tặng tới gặp huynh tẩu.
 
Lâu rồi Quỳnh Nương chưa gặp nàng, âm thầm hỏi nàng thế nào. Sở Y Y cười nói: “Biểu tẩu, hôm kia xem mạch, ta cũng có thai…”
 
Quỳnh Nương nghe vậy chúc mừng, cười nói: “May mà ta sớm hơn muội hai tháng, nếu không chẳng phải là điên đảo, để muội đoạt trước sao?”
 
Bây giờ Sở Y Y đã có trượng phu hoài hài tử, hài lòng với mọi thứ, bên cạnh thiếu người có lòng xúi bẩy, tính tình cũng kính cẩn nghe lời đi nhiều, nàng nói: “Phu quân đối với muội rất tốt, chỉ là phu quân phải chuẩn bị cho lần thi đầu tiên của năm nay, mỗi ngày thức đêm đọc sách cũng thật là vất vả.”
 
Dĩ nhiên Quỳnh Nương biết sự vất vả của bồi khảo, kiếp trước nàng đã bồi dưỡng ra một vị Trạng Nguyên lang, có ít kinh nghiệm có thể truyền thụ, thí dụ như nấu canh bổ não cho muội phu bồi bổ.
 
Sở Y Y cười khổ: “Muốn bồi bổ cho chàng cũng không tiện, năm sau chàng ấy vào thư viện bế quan, chỉ sợ đến lúc đó phu thê phải chia lìa. Có điều vậy cũng tốt, đã đi đọc sách thì không thể phân tán tinh lực, đỡ phải chọn nha hoàn thông phòng cho chàng. Nếu không, ta có thai, phòng chàng cũng không thể để không…”
 
Thật ra Sở Y Y nói đều là lẽ thường, cao trạch thâm viện, phu nhân có thai dĩ nhiên là một hai năm không được hầu hạ phu quân, nếu trong nhà chưa nạp thiếp, người làm phu nhân phải chọn nha hoàn hồi môn của mình thông phòng cho phu quân, thăng làm cô nương, cũng tránh cho phu quân muốn ra ngoài, bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc tâm trí.
 
Đây là việc mà không cần bà bà phân phó, hiền thê đã đồng ý.
 
Chuyện này Quỳnh Nương cũng hiểu. Kiếp trước lúc nàng mang thai đã chuẩn bị thu xếp người thông phòng cho phu quân, có điều nha hoàn hồi môn của nàng cũng chỉ chọn một mình Thúy Ngọc, nhưng Thúy Ngọc lại không phải người trèo cao, lén lút làm rõ với nàng không muốn thăng làm cô nương.
 
Lúc đó Thượng Vân Thiên cũng tỏ vẻ, có thể thú được Quỳnh Nương đã là phúc phận, sao dám vọng tưởng tam thê tứ thiếp. Làm thê tử, ai nguyện ý đưa nữ nhân lên giường trượng phu? Ban đầu Quỳnh Nương nghe Thượng Vân Thiên nói vậy thì vô cùng vui vẻ, vì thế chuyện thông phòng dừng lại như vậy.
 

Nhưng ai ngờ sau đó hắn lại thông dâm với Liễu Bình Xuyên, còn chưa kịp nạp nha hoàn trong phủ.
 
Sáng nay Sở Tà cũng làm phiền mình nửa ngày, ngẫm lại mình sinh xong còn phải ở cữ nghỉ ngơi, ngày tháng dài dằng dặc như vậy sao làm hắn nhịn được? Quỳnh Nương biết, nếu mình muốn làm hiền thê thì hẳn là nên thu xếp chọn lựa nha hoàn thông phòng cho Sở Tà.
 
Nếu thông minh hơn chút thì lúc ấy chọn hai ba người ngang nhau, mưa móc đều dính, ai cũng đừng nghĩ tranh được độc sủng.
 
Tuy hiểu nhưng Quỳnh Nương nghĩ thôi đã nghiến răng vì ghen tuông.
 
Sở Y Y nói xong cũng nhớ ra cảnh ngộ của Quỳnh Nương giống mình, bèn nói chuyện giải sầu: “Tẩu tử đừng lo lắng, trước khi có tẩu, đường ca cũng có rất nhiều thị thiếp, nhưng tẩu vào cửa, huynh ấy đưa ra khỏi phủ hết. Có thể thấy huynh ấy rất coi trọng tẩu, còn chuyện thông phòng, ngay cả thị thiếp cũng không đáng gì, nhiều lắm là một cô nương thông phòng, còn lại là do tẩu chọn, bình thường cũng ở trong nhà của tẩu, chính mắt quan sát cũng chẳng sợ nàng ta không quy củ. Nếu ngay cả một người cũng không có, ngược lại sẽ làm người sau lưng phê bình đường tẩu ghen tị.”
 
Quỳnh Nương không thích nói chuyện này, nàng cười ngắt lời.
 
Mùng một, trong cung có tư yến, có thể đến dự yến phần lớn là hoàng thân. Có điều Lang Vương có chút dính dáng với vạn tuế, treo chút quan hệ thân thích nên phải tham gia dự tiệc.
 
Quỳnh Nương tiễn đường muội và muội phu đi rồi chuẩn bị đồ mặc vào cung. Các nha hoàn trong phòng đều vội vàng ủi đồ, thơm ngát.
 
Quỳnh Nương rảnh rỗi ngồi để Thúy Ngọc chải đầu cho nàng, vừa nhìn nha hoàn bận rộn làm việc.
 
Hỉ Thước đang ủi đồ, có lẽ là mấy ngày tết ăn quá nhiều chất béo nên khuôn mặt càng thêm tròn trịa, dáng vẻ nở rộ, mấy ngày nay nàng rất thích cái đẹp, trên đầu cài đoá đóa kiểu dáng mới mẻ độc đáo.
 
Thật ra không riêng gì Hỉ Thước đẹp, mấy tiểu nha hoàn khác trong phòng ai nấy cũng đều xuất sắc.

 
Có lẽ là xưa nay tầm mắt Lang Vương rất cao, không thích xấu xí, nha hoàn trong vương phủ đều thanh tú đẹp mắt, quản gia Sở Thịnh cũng nhìn xa trông rộng, người được chọn vào phủ đều trở thành người để thông phòng tốt nhất.
 
Trang điểm xong, Lang Vương tiến vào, đúng lúc thấy kiều nương xinh đẹp của mình sau khi vừa trang điểm.
 
Ái khoác lông chồn ngắn bọc lấy bộ ngực phình phình, tôn lên vòng eo chưa lộ rõ càng thêm mảnh khảnh, váy dài phết đất lay động tư thái, tóc mây đen dài, làm cặp mắt vũ mị càng lộ ra linh khí.
 
Toàn thân trên dưới lộ ra một hơi thở còn ghẹo người hơn trước khi mang thai.
 
Nhìn mãi, hắn không nhịn được đi qua, ôm eo Quỳnh Nương nói: “Đã có thai sao lại còn mặc chật thế, đổi áo choàng rộng đi.”
 
Nha hoàn nghe Vương gia phân phó xong chuẩn bị đi lấy, Quỳnh Nương lại nói: “Vương gia chớ có bắt bẻ, rõ ràng phần eo của xiêm y này vẫn còn thoải mái, đâu có căng chặt, dạ yến lát nữa sắp bắt đầu rồi mà chàng vẫn chưa thay y phục, bây giờ đi thay đi, mau lên xe ngựa, đừng để lỡ giờ.”
 
Lúc này Sở Tà mới buông lỏng tay để nha hoàn thay y phục.
 
Trước kia Quỳnh Nương không để ý, nhưng hôm nay nghe Sở Y Y nói vậy lại dụng tâm, những tiểu nha hoàn đó có mấy người đúng là chủ động phụng dưỡng Lang Vương.
 
Trong đó một người tên Tiêm Hương, hầu hạ chu đáo nhất, quỳ xuống đeo giày cho Vương gia rồi còn cầm đuôi ngựa làm cái phất trần phủi bụi trên giày mới của Vương gia.
 
Lúc ngồi xổm rồi đứng dậy, cổ áo thấp lỏng ra. Tuy là vấn đề góc độ, nàng không biết Lang Vương có nhìn thấy không, dù sao nàng cũng chỉ thấy khe rãnh tuyết trắng chợt lóe qua thôi.
 
Quỳnh Nương hít sâu một hơi. Nàng đã quên, đây là Lang Vương phủ, không phải là Thượng gia phủ trạch nghèo chưa phát đạt của kiếp trước.
 
Nàng hiểu rõ tâm sự của những nha hoàn này: Bị đưa ra khỏi phủ, gả cho người bần hàn thì chi bằng được nâng làm cô nương, ăn uống đều là thượng phẩm, đợi tương lai có con nối dõi thì có thể được nâng làm di nương, vậy là thành nửa chủ tử trong vương phủ.
 
Bây giờ chuyện Lang Vương phi mang thai cả phủ đều biết, theo lý mà nói, không phải là lúc nên nâng cô nương sao?

 
Như vậy xem ra đời này nàng vẫn không coi là hiền thê, cửa ải này miễn cưỡng bản thân thế nào cũng không qua được.
 
Ôm suy nghĩ đi một bước nhìn một bước, Quỳnh Nương không muốn nghĩ miên man nữa, nàng dẫn theo hai đại nha hoàn bên người lên xe ngựa.
 
Còn Lang Vương cưỡi ngựa một mạch đến cửa chính trong cung trước để nhận đĩa bài vào cung.
 
Quỳnh Nương tới cửa cung rồi xuống xe ngựa, liếc mắt một cái bỗng thấy Vân Hi và Liễu Bình Xuyên đang từ trên xe ngựa xuống.
 
Hiện giờ tiền Thái Tử bị phế, Lưu Hi cũng nhận được thánh ân, được phong làm An Nghiệp vương.
 
Tuy Vân Hi bị xoá bỏ thân phận Thái Tử Phi, nhưng thấy ngoài thân mình hơi gầy ốm chút thì không có thay đổi quá lớn.
 
Trái lại khí chất trên người Liễu Bình Xuyên có chút tối tăm, từ sau khi gả cho Thái Tử, mỗi lần nhìn thấy Quỳnh Nương, loại đắc ý âm thầm kia tất cả đều biến mất.
 
Liễu Bình Xuyên cũng thấy Quỳnh Nương xuống xe ngựa. Một thân phú quý, đầy mặt an nhàn, còn diễm lệ hơn Thượng phu nhân kiếp trước.
 
Lại nhìn Lang Vương tới trước, vài bước đi qua, vươn cánh tay dài đỡ Quỳnh Nương xuống ngựa, sau đó thực tự nhiên mà duỗi che bụng nàng ta, dáng vẻ cẩn thận quý trọng..
 
Trái lại phu quân của ả ta, vị An Nghiệp vương mới ra lò này, tuy được gọi là chủ động làm hiền, nhưng chỉ có ả ta biết, vị phế Thái Tử này uống rượu cả ngày, tính tình càng xấu, mấy hôm trước không biết là vì sao mà hung dữ cho Vương phi một cái tát.
 
Còn lúc đến phòng mình cũng không ân ái như phu thê đoan trang nữa, luôn cố tình tra tấn như phát tiết.
 
Thế cho nên Liễu Bình Xuyên có chút sợ, chủ động đưa nha hoàn hồi môn của của mình lên giường Lưu Hi, giải sầu giải buồn cho hắn.
 
Bây giờ thấy Sở Tà mang dáng vẻ có con vạn sự đủ, Liễu Bình Xuyên cảm thấy lần trọng sinh của mình có lẽ là một hồi âm mưu, nếu không thì sao Sở Tà lại có hài tử? Chẳng lẽ là Quỳnh Nương tư thông với người khác, lén kết châu thai với người nọ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play