Sáng sớm hôm sau, Lục Lẫm gọi Đỗ Trọng đến văn phòng, đưa cho cậu một tờ đơn đã in sẵn.

Cậu bé vẫn có chút khiếp sợ khi nhìn thấy dòng chữ "học sinh thuộc diện khó khăn", cúi đầu nói chuyện, âm thanh hơi nhỏ.

Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, quyền riêng tư được bảo vệ rất tốt.

Lục Lẫm giải thích xong thủ tục, bình tĩnh nói: "Bây giờ em phải học cho giỏi, sau này mới có thể mãi mãi thoát ly mấy chữ này."

Đỗ Trọng nắm chặt tờ giấy mỏng, hít một hơi thật sâu: "Thầy ơi, em sẽ học tập chăm chỉ."

Khi hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, họ cùng lúc quay lại thì nhìn thấy người đàn ông trung niên mê man đến bất tỉnh nhân sự ngày hôm qua.

Hôm nay, ba Đỗ cũng nhớ mình phải sửa sang ngoại hình khi đến đây, nhưng bộ quần áo đẹp nhất mà ông mặc cũng chỉ có chiếc áo bị giãn cổ, đường chỉ còn bị bung mấy chỗ.

"Thầy, thầy Lục, thật xin lỗi." Ông có chút dè dặt bước vào, đứng cạnh Đỗ Trọng nói: "Hôm qua tôi nhớ nhầm thời gian, còn tưởng thứ năm thầy mới đến, đúng lúc có đồng nghiệp gọi tôi đi uống rượu..."

Lục Lẫm nghe ông giải thích, cố giữ suy nghĩ viết thêm một dòng ghi chú cho Đỗ Trọng.

Mặc dù người đàn ông này có vẻ câu nệ và hoảng hốt nhưng thái độ vẫn tốt.

Hôm qua tỉnh dậy, ông đã giật mình, ngồi yên rất lâu trong căn nhà đã nhiều năm không được dọn dẹp, ông còn tưởng mình đã quay về thời điểm trước khi ly hôn.

Đứa nhỏ đang quay lưng về phía ông làm bài tập, nghe thấy tiếng động thì chỉ chỉ vào bếp nói rằng cậu đã nấu sẵn mì sợi, vẫn còn nóng.

Người đàn ông vô thức nhìn vào mọi ngóc ngách của ngôi nhà sáng trưng, những chai rượu và hộp nhựa đều đã biến mất, trên bàn cà phê vẫn còn năm tệ tám.

"Ba, ba dậy rồi?"

"Dậy...dậy rồi."

Dường như ông đột nhiên được cảnh tỉnh, những cảm xúc tê liệt bắt đầu tan rã.

"Những năm này tôi quá thất bại, không làm tốt bổn phận của mình." Ba Đỗ đặt tay lên vai con trai mình, cúi người xin lỗi Lục Lẫm: "Còn phải để các thầy cô đến chăm sóc, là tôi không tốt, thật sự là làm phiền thầy và thầy Bùi."

Lục Lẫm đứng dậy đưa tay ra ngăn cản, tay còn lại đưa tờ cho ba Đỗ.

"Học bổng và phụ cấp cũng có thể tranh thủ, những chuyện khác tôi đã nói với Đỗ Trọng rồi."

"Được, được, được." Ba Đỗ cười lúng túng: "Cảm ơn thầy! Thực sự cảm ơn thầy rất nhiều!"

Sau khi hai cha con rời đi, Bùi Chước mới cầm cốc giữ nhiệt bước vào.

Anh mới nhờ ba đến đón A Mao, để ông giúp nuôi nó một tháng.

"Tối nay chúng ta đến nhà ai?"

Lục Lẫm nhìn anh cười nói: "Đường Tây Tam."

Quyết định phê duyệt chuyến du xuân được phân bổ xuống, thống nhất thứ bảy tuần này đến các trường Đại học vừa tham quan vừa du lịch.

Lúc Bùi Chước hết tiết cũng là buổi trưa, Lục Lẫm nhận được thông báo, dặn dò lớp trưởng phát cho mọi người, mấy cô cậu học sinh vừa xem xong tờ thông báo liền nhỏ giọng phun tào.

"Nghe nói bên cạnh trường học là thung lũng sung sướng..."

"Không để chúng ta đi leo núi đã là tốt lắm rồi."

"Thầy ơi, thứ bảy này chúng ta đến trường đại học nào vậy ạ?" Tả Tiểu Diệp tò mò hỏi: "Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh? Hay là Đại học Nhân Dân a?"

Cô nàng không hỏi còn ổn, hỏi xong thì mấy học sinh tính tình kém bên cạnh thở dài: "Đã đến đó mấy lần rồi...chán lắm."

Lục Lẫm không có trực tiếp trả lời mà chỉ đơn giản nói: "Ban giám hiệu sẽ thống nhất sắp xếp đưa đón, các em không cần suy nghĩ nhiều."

An ủi học sinh xong, hắn quay người thản nhiên nói: "Thầy Bùi, đi thôi, đi ăn cơm."

Bùi Chước đáp lại, cất giáo án vào túi rồi theo hắn ra ngoài.

Xuống lầu, hai người chuyển hướng đi xa hơn, không đến nhà ăn mà đến bãi đậu xe.

Bùi Chước hít một hơi thật sâu, cảm giác bản thân giống như một bạn học vô tri bị dụ dỗ, nhìn về phía xa xa và nói: "Lại ra ngoài ăn nữa hả thầy Lục?"

Lục Lẫm trưng vẻ mặt tự nhiên mở cửa xe: "Không phải anh còn nợ thầy Bùi một bữa sao?"

"Lần trước đã trả rồi." Bùi Chước cố ý trêu chọc hắn: "Hôm kia vừa mới ăn đồ Nhật, thầy Lục quên rồi?"

"Vậy thì nợ thêm một bữa nữa." Lục Lẫm vẫn rất nghiêm túc: "Gần đây trí nhớ của anh không tốt."

Bùi Chước mỉm cười bước vào xe.

Lần này đi ăn điểm tâm Giang Nam, cũng vào một phòng riêng nhỏ.

Vừa nhìn người phục vụ mang canh ăn lên, Bùi Chước ở một bên cảm thán, vị trí giáo viên chủ nhiệm của Lục Lẫm thật sự rất thuận tiện.

Hắn biết chính xác mỗi tuần anh có bao nhiêu tiết, buổi chiều ngày nào rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày nào thì bận đến mức không có thời gian tán gẫu.

Hai người làm việc cùng một văn phòng, hiển nhiên biết nhau rất rõ. Sự chặt chẽ, ăn khớp trong nhịp điệu của chính mình hiện diện rất rõ ràng, chỉ cần để ý và tận hưởng là được rồi.

Khi các món ăn được mang lên hết, người phục vụ nói "Chúc quý khách ngon miệng" xong thì đi ra đóng cửa lại.

Bởi vì đang là thời gian làm việc nên nhà hàng này không đông khách, chưa kể phòng riêng, ngay cả đại sảnh cũng rất yên tĩnh.

Tim của Bùi Chước lại đập mạnh.

Anh lén nhìn vẻ mặt của Lục Lẫm, đối phương ngồi thẳng dậy lấy cho anh một bát canh đậu phụ đầu cá.

"Em nhìn anh làm gì?" Lục Lẫm nhướng mày nói: "Thầy Bùi gầy quá, ăn nhiều một chút."

Bùi Chước thực sự đang đói, nhìn thấy món canh cá trắng đục anh đã cảm thấy ngon miệng, cầm chiếc bát sứ nhỏ lên nói cảm ơn.

Sau đó anh bắt đầu đàng hoàng ăn uống, nhưng trong lòng lại thở dài, cảm thấy có chút tiếc nuối.

Thật ra Lục Lẫm ăn không nhiều, chỉ là dành nhiều thời gian giúp anh lựa rau.

Mất mười lăm phút để ăn xong, Bùi Chước nhấp một ngụm nước cam, hài lòng nói: "Em no rồi, cảm ơn thầy Lục."

Lục Lẫm đỡ trán nhìn anh, chậm rãi nói: "Em no rồi?"

"Ừm, món nào cũng rất ngon." Bùi Chước sợ hắn không tin: "Bình thường em ăn không nhiều như vậy đâu, ăn thêm mấy muỗng nữa sẽ không thoải mái."

"Em no là được rồi." Lục Lẫm cười nói: "Vào lòng anh đi."

Bùi Chước dừng hô hấp, sau đó khẽ gật đầu, nghiêng người tới gần.

Anh còn chưa hoàn toàn đến gần đã bị hắn ôm eo, kéo vào trong ngực, giây tiếp theo, anh hoàn toàn bị hormone nam tính áp đảo.

Lồ ng ngực của Lục Lẫm rộng lớn, đường nét rõ ràng, ngay cả khi hắn mặc chiếc áo sơ mi kín đáo nhất, nút áo cũng quy củ đến tận cổ thì trông vẫn rất gợi cảm.

Huống hồ chi quần áo của hắn đều rất đẹp, không lòe loẹt hay khoa trương, chỉ điềm tĩnh và gọn gàng.

Bùi Chước bị vây trong ngực hắn ngửi một chút, đột nhiên nói: "Thầy Lục thơm quá."

"Hôm nay anh không dùng nước hoa."

"Em biết, chỉ là mùi thơm rất dễ chịu."

Anh cảm thấy vòng tay ôm lấy eo mình hơi siết chặt, ngước mắt lên gọi một tiếng thầy Lục.

"Sao thế?"

"Đã hai ngày rồi anh chưa hôn em."

Lục Lẫm bị anh nói đến rối loạn hô hấp, lập tức ôm lấy gáy Bùi Chước, hôn anh thật sâu.

Hai người vừa mới uống nước cam, môi lưỡi tuy lạnh nhưng lại nóng bỏng, hơi thở quấn quýt và đuổi theo nhau như thể cuối cùng đã được dở bỏ lệnh cấm, Bùi Chước bị hôn đến không thở được.

Ngọt.

Người đàn ông dịu dàng hôn lên trán và hàng mi của anh, nhỏ giọng nói: "Lại đây."

Bùi Chước ngoan ngoãn ngẩng đầu lên liền bị môi hắn li3m láp vuốt v e, hai bàn tay đan chặt, liền mạch đến mức ngay cả khi ôm hai cơ thể cũng như đang hòa làm một.

Khi nụ hôn kết thúc, Bùi Chước được hắn ôm để lấy lại hơi thở, nửa ngày mới ừm một tiếng.

Lục Lẫm cảm thấy như vậy còn chưa đủ, vẫn vuốt v e mái tóc của anh, chuẩn bị hôn anh lần nữa.

"Thầy Bùi đang nghĩ gì vậy?"

"Em đang nghĩ đến những học sinh yêu sớm." Bùi Chước nhớ lại những chuyện trước đây anh từng thấy: "Sân thượng, sân thể dục, rừng cây nhỏ, phòng học trống."

"Những nơi mà lẽ ra chúng ta có thể lén lút đi đến đều bị bọn họ chiếm hết."

Lục Lẫm trầm ngâm suy nghĩ: "Nên kiểm tra và xử lý kỷ luật."

"Không được, anh gây thù như vậy đủ rồi." Bùi Chước vươn ngón tay cởi khuy đầu tiên trên cổ áo của Lục Lẫm, chậm rãi nói: "Thầy Lục cài chặt cổ áo như vậy nhìn rất nghiêm túc."

"Nghiêm túc không tốt sao?"

"Tốt chứ." Bùi Chước cởi tiếp chiếc cúc áo thứ hai, nghiêng đầu hôn lên hầu kết của hắn: "Tiện thể che đi dấu hôn, cũng tiện thể cho em nghịch ngợm."

Người đàn ông nắm chặt tay anh, lý trí không còn nữa: "Buổi chiều còn có tiết học."

"Ừm, buổi tối còn phải đi thăm gia đình học sinh nữa." Bùi Chước lại hôn hắn một cái, phát hiện hô hấp của hắn dồn dập như bị điện giật, nghĩ nghĩ rồi ngồi dậy rời đi: "Thầy Lục không thích như vậy thì sau này em không làm nữa."

Lục Lẫm nắm lấy cổ tay anh, kéo anh lại vào lòng, giọng nói trầm khàn: "Em hôn thêm lần nữa đi."

Hai người không thẹn, không xấu hổ dành cả buổi trưa trong phòng riêng, thậm chí trước khi xuống xe còn hôn nhau thêm hai lần.

Trở về dung nhập với đám đông dưới ánh mặt trời, ký ức của mười phút trước bắt đầu trở nên hư ảo.

Học sinh vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa đã ào ạt chạy đến căng tin như ong vỡ tổ.

Hai người đi về phía trước theo hướng ngược lại, một bên trái và một bên phải.

Bọn trẻ trò chuyện, cười đùa ầm ĩ, hai người vẫn điềm nhiên, bình tĩnh chào hỏi các thầy cô khác.

Bọn họ cùng nhau bảo vệ một bí mật, tùy ý để bí mật đó sôi sục và bùng cháy trong lồ ng ngực.

Vừa tách ra là tách cả một buổi chiều.

Lục Lẫm đang lên lớp ở lầu bốn.

"Thời duy cửu nguyệt, tự thuộc tam thu. Lạo thuỷ tận nhi hàn đàm thanh, yên quang ngưng nhi mộ sơn tử..."

(*) Hai câu thơ trong tác phẩm 'Đằng Vương các tự' của nhà thơ Vương Bột. Tạm dịch hai câu thơ đó là: Lúc này đương là tháng chín, thuộc về ba thu (tháng thu thứ ba). Nước rãnh cạn, đầm lạch trong; ánh khói đọng, núi chiều tia. (Nguồn tham khảo: thivien.net)

Bùi Chước đang họp ở lầu hai, nghe tổ trưởng chỉ đạo cách thay đổi giáo án.

"Trọng tâm của unit bốn là giải thích và ghi nhớ chín loại câu đảo ngược."

Tiếng đọc sách trên lầu và dưới lầu vào ngày xuân vừa rộn ràng vừa trong trẻo, cây ngô đồng dưới sân trường đã mọc lá mới, đung đưa nhẹ nhàng trong cơn gió, đổ bóng xanh to lớn xuống toàn bộ tòa nhà như những đám mây xanh.

Buổi tối, hai người giải quyết bữa ăn ở căng tin rồi tiếp tục đi thăm nhà học sinh như thường lệ.

"Hay là để em lái xe nhé." Bùi Chước biết buổi chiều hắn có bốn tiết, lấy chìa khóa xe nói: "Anh ngồi ghế phụ đi."

Lục Lẫm ngoan ngoãn nghe lời, khi Bùi Chước ngồi vào ghế lái, hắn liền cúi người giúp anh thắt dây an toàn.

Khóa an toàn kêu lạch cạch, hai người ăn ý trao nhau một nụ hôn rồi mới khởi động xe phóng đi.

Giờ tan học và tan làm chính là giờ cao điểm, bầu trời dần tối, ánh hoàng hôn phía xa hòa làm một giống như một khuôn mặt đang say đỏ bừng.

Bùi Chước lái xe rất vững vàng, chạy về phía xa xa, anh còn nhớ nghe nhạc trên radio khi lái xe.

Lục Lẫm dựa vào ghế nghỉ ngơi, lặng lẽ nhìn anh.

Bùi Chước theo trí nhớ của mình mà rẽ hướng, nhận ra hắn vẫn đang nhìn mình, anh liền vươn một tay xoa xoa chiếc cằm lún phún râu của hắn như thể đang cưng nựng A Mao của mình.

"Cũng không phải mấy ngày không được gặp, anh không nỡ chớp mắt sao."

Lục Lẫm tựa vào gối đệm, chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày thứ ba yêu đương với thầy Bùi."

"Thế mà anh luôn có cảm giác, tựa như chúng ta đã yêu nhau được ba năm rồi vậy."

Hai người vô cùng thân thiết, dùng mọi cách để trân trọng đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play