Diệp Noãn quay xong đã là 9h. Cung Ngạn Vũ nói tới đón các cô, nhưng vẫn bị cô cự tuyệt, lúc này, nếu Cung Ngạn Vũ cùng cô tạo nên scandal quan hệ gì đó, chỉ thấy có hại chứ không lợi đi đằng nào.


Đàm Phường cùng Nghê Thiên cũng đi. Gặp nhau trong rạp chiếu phim, ban ngày, Nghê Thiên đã cố ý đi đến đưa vé xem phim.


"Cần gì phiền toái như vậy chứ?" Đàm Phượng cầm hai cái vé, đưa một chai nước cho anh ta, "Nếu như các anh đến trước cứ mua vé vào thôi, bọn em đến sau cũng mua vé rồi vào sau là được."


"Không được," Nghê Thiên vặn mở nắp chai, lắc đầu, "Vé này là do A Vũ tự mình đi mua."


Đàm Phượng bật thốt: "Anh ta rảnh dữ vậy hả?"


"Rảnh? Cậu ta mới là người ít có rảnh nhất đó," Nghê Thiên nhấp ngụm nước, "Cậu ta nói nếu là cậu ấy mời A Noãn đi xem phim, đương nhiên phải tự đi mua vé. Haizzz, đứa nhỏ này chưa từng yếu đương, tính cách lại vốn có nề nếp. Mặc dù là nghệ sĩ, có nhiều việc tự mình làm không tiện, nhưng cậu ấy nói, không tiện cũng không phải là không được. Nếu thích, thì không được kiếm cớ, việc người ta làm được thì cậu ấy cũng phải làm được."


Đàm Phượng vươn ngón cái: "A Vũ thật là ngoan!!"


Cung Ngạn Vũ nói như vậy thật sự là vì anh nghĩ như vậy, không phải là làm cho Diệp Noãn xem, nhưng mà ai kêu anh ta có hai người bạn quá tốt làm gì.


Lúc đang đi đến rạp, Đàm Phượng đem mấy chuyện này nói cho Diệp Noãn nghe.


Diệp Noãn nghe, không trả lời.


"Haizzz," Đàm Phượng đối với thái độ của cô có hơi bực, "Cậu cho tớ năm xu cảm xúc được hay không?"


"Tớ không biết... Chắc là tớ đang vui," Diệp Noãn vô ý thức đan hai tay vào nhau, "Nhưng mà cũng có chút lo lắng," đôi mày cũng không tự giác nhíu lại, "Trước kia chưa từng có ai đối với tớ như vậy, Phượng Nữ, tớ chỉ là đang suy nghĩ, tớ tốt đến mức xứng đáng có người đối tốt với tớ như vậy sao?"


Đàm Phượng: "Cậu có biết không, cậu thật sự rất cần được ăn đòn."


"Sao chứ?" Diệp Noãn ai oán nhìn cô, "Cậu không phải là muốn tớ nói cảm xúc sao? Tớ không phải là đang nghiêm túc tâm sự với cậu sao?"


Đàm Phượng hừ một tiếng: "Ông trời rõ ràng đem hết cái tốt cho cậu, cậu mang cái vẻ tâm sự nặng nề, không có tự tin, thật sự cần ăn đòn."


Diệp Noãn oan quá, kiếp trước không phải là cái gì cô cũng có sao, kết quả còn không phải bị đẩy ngã đau đến chết sao?


"Cậu không hiểu." Cô thở dài một hơi, "Hai người ở bên nhau, bên ngoài không quan trọng lắm, cái chính là vẻ đẹp bên trong, sức hút từ tâm hồn, tớ không biết đến cùng, nội tâm của tớ có bao nhiêu sức hút."


"Tớ vẫn muốn đánh cậu," Đàm Phượng nói, "Bên ngoài rồi còn muốn cả bên trong, có phải tham quá rồi không?" Cô vừa nói vừa liếc Diệp Noãn đứt đuôi.


Diệp Noãn cười khổ, cũng không so đo với cô nữa. Chỉ dựa vào diện mạo xinh đẹp có thể lôi cuốn được tạm thời, nhưng không giữ được cả đời. Hạ Xuyên chính là một ví dụ rất tốt. Huống chi, đẹp không phải chỉ có mình cô, dù sao cũng phải có chút sức hút đặc biệt mới có thể để lại ấn tượng trong lòng người khác. Lại nói, Cung Ngạn Vũ, người này cũng có vẻ là người tương đối coi trọng vẻ đẹp tâm hồn.


"Được rồi," Đàm Phượng nhìn Diệp Noãn còn đang lo lắng, an ủi, "Cái gì bên ngoài bên trong, theo cậu nói như vậy, những thứ cần suy nghĩ là quá nhiều, thích tính cách, thích lối sống, thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Cậu buồn lo được cái gì, có thời gian còn không bằng cứ hưởng thụ đi. Mặc kệ hết thảy thế nào, chí ít cũng đã từng nếm qua yêu. Nếu có chia tay, cũng có thể chia tay trong êm đẹp."


Diệp Noãn nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu vẫn là Phượng Nữ nhà chúng ta sao? Tự dưng triết lý dữ vậy?"


Đàm Phượng cười ha hả: "Về sau xin gọi mỗ là Đàm triết nhân."


Diệp Noãn ngoan ngoãn gọi: "Đàm triết nhân."


"Xì..."


Hai người cười một trận, thấy tâm tình Diệp Noãn tốt hơn nhiều, Đàm Phượng lại nói: "Cậu vốn là người suy nghĩ nhiều. Tớ là người thô tục, không hiểu nhiều những chuyện cong cong quấn quấn, tớ chỉ biết, yêu ai cần phải hết lòng, nếu là băn khoăn quá nhiều, kỳ thật đã mất đi trái tim yêu trong sáng, đã có lỗi với tâm ý của đối phương rồi."


Không hổ là Đàm triết nhân, lời nói này so với lúc nãy càng thêm có tác dụng. Người với người, ở bên nhau như vậy, vốn nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất, quá do dự hay quá ép buộc đều không được, thậm chí có đôi khi còn phản tác dụng.


Đàm Phượng nói không sai, nhưng cô không thể không đắn đo. Thất bại kiếp trước trở thành bóng ma tâm lý không xua đi được, dù rằng hiện tại cô sống tốt, nỗi sợ ấy vẫn mãi mãi đeo bám cô. Cô không biết đến lúc nào mới có thể vượt qua. Người từng ngạt nước rất sợ nước, trái tim cô kia đã từng thủng ngàn lỗ, chỉ còn biết cẩn thận giấu đi che chở nó, không còn dám dễ dàng trao cho ai nữa.


Xe đến rạp chiếu phim, vào bãi đỗ, Đàm Phượng trao cho Diệp Noãn một cái nón len có đính cục len lắc lư trên đỉnh, "Tớ cố ý chuẩn bị cho cậu cải trang nè, sao hả?"


Diệp Noãn kéo kéo vành nón: "Nhất định phải đội sao? Vốn người ta còn có thể không chú ý đến, đội lên ngược lại càng thêm bắt mắt."


Đàm Phượng lật túi xách tìm vé, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Đội đi, cúi đầu đảm bảo không nhận ra cậu là ai."


"Được rồi." Diệp Noãn kéo sụp vành nón xuống, "Nghệ sĩ phải nghe lời người đại diện chứ."


Lúc đến, sảnh rạp chiếu phim đã vắng, mọi người đều đã an vị. Đàm Phượng và Diệp Noãn rất thuận lợi đi vào phòng chiếu. Phim đã bắt đầu, theo ánh sáng từ màn hình lớn cũng có thể thấy nguyên một rạp không có bao nhiêu người. Có người đi vào, Cung Ngạn Vũ liền nhận ra, sợ Diệp Noãn không tìm thấy còn hơi giơ giơ cánh tay, vẫy vẫy.


"Em đến muộn." Diệp Noãn ngồi vào bên cạnh anh.


"Vừa mới bắt đầu." Cung Ngạn Vũ cũng đang đội một cái mũ len đính lông, anh đưa popcorn và nước uống cho cô.


Ngồi phía sau là Nghê Thiên cũng bắt chước, cũng chuẩn bị popcorn và đồ uống, đưa cho Đàm Phượng còn không quên khoe khoang: "Anh dạy cậu ta đó."


Đàm Phượng cười nói: "Anh quả nhiên là tình thánh, tình thánh đó nha."


"Đừng nói như vậy." Nghê Thiên nghiêm mặt nói. "Anh thật ra rất là thuần khiết."


Trước giờ Cung Ngạn Vũ rất thích xem phim, nhưng hôm nay hiển nhiên là không thể nào tập trung được, Diệp Noãn chưa tới anh vẫn luôn ngóng cô, cô tới rồi anh lại có nhiều thứ muốn nói với cô.


Diệp Noãn không quen đội nón, ngồi xuống liền lột ra, cầm trong tay.


Phim "Mr. and Mrs. Smith", Angelina Jolie và Brad Pitt là một đôi cực đẹp, ánh sáng trên màn hình rọi trên đường nét khuôn mặt cô, lúc sáng lúc tối, Cung Ngạn Vũ rốt cuộc là nhịn không được, mở miệng: "Em..."


Diệp Noãn hơi dựa người về phía anh, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"


Chỉ cần ánh sáng mờ ảo, Cung Ngạn Vũ cũng có thể nhìn rõ ràng đôi mắt đen láy nhìn chăm chú, Cung Ngạn Vũ nghẹn nghẹn, cả buổi mới nhớ việc mình định hỏi: "Em năm nay cũng được đề cử Vương Miện Vàng nữ chính xuất sắc phải không?"


"Ừ." "Võ Tắc Thiên" có tỉ lệ người xem siêu cao, còn có tài nghệ diễn xuất của cô bộc phát mạnh mẽ, năm nay cô là ứng cử viên đầu tiên cho Vương Miện Vàng Nữ chính xuất sắc.


"Hiện giờ là thời điểm mấu chốt bình chọn, công ty của em vì cái gì mà một chút phản ứng cũng không có?"


"Công ty em có phản ứng, nhưng phải hai ngày nữa mới đến."


"Vì sao lâu vậy?"


"Em cũng không gấp, với lại, để mọi người cứ mắng em thêm một chút nữa đã."


Cung Ngạn Vũ nhăn mày: "Để làm gì?"


"Bây giờ càng mắng hăng, đến lúc đó sẽ càng áy náy." Diệp Noãn chớp chớp mắt với anh, "Tính toán quá thâm, phải không?"


Cung Ngạn Vũ hỏi lại: "Bị mắng không khó chịu sao?"


Diệp Noãn cong cong khóe miệng: "Người mắng em đều là người không hiểu em, em sẽ không vì bọn họ mà khó chịu."


Cung Ngạn Vũ không muốn người khác mắng cô, nhưng mà đây là kế sách của công ty cô, anh là một người ngoài, không tiện có ý kiến, dừng một chút, anh lại hỏi: "Có cái gì anh có thể giúp em không? Gì cũng được."


Diệp Noãn không đáp lại, cô nhìn vào mắt anh: "Hai bài báo liên tiếp, anh có hoài nghi em không?"


"Hoài nghi gì?"


"Hoài nghi em, có giống như tạp chí nói hay không."


"Không có."


"Vì sao?"


"Anh có mắt, tự anh biết nhìn."


Câu trả lời của anh làm cô nhớ đến kiếp trước.


Đại sảnh lớn như vậy, đầy người mặc quần áo sang trọng, không ai để ý đến cô, ánh mắt lạnh lùng trào phúng từ khắp nơi bắn đến, lúc cô sắp chịu không nổi nữa, là anh đi đến bên cạnh cô, cho dù chỉ là một câu chào hỏi đơn giản, cũng tiếp cho cô thêm dũng khí kiên trì đứng vững.


"Cảm ơn anh." Diệp Noãn nói, thật lòng thật ý.


"Cảm ơn cái gì?" Cô nói cảm ơn anh chân thành tha thiết làm anh có chút không tự nhiên, cũng may ánh sáng mờ đến nỗi không nhìn thấy đôi tai anh hơi đỏ lên, Cung Ngạn Vũ lẩm bẩm, "Anh đã làm được gì đâu."


Chỉ vì hai chữ Diệp Noãn mà dạo gần đây không biết có bao nhiêu người kích động, không ăn không ngủ. Nhưng bản thân cô cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên quay phim thì quay. Trải qua bao thời gian mê mang, lạc lõng, cô đã tự luyện ra cho mình một trái tim kiên cường.


Hai ngày sau, Năm Ánh Sáng triệu tập buổi họp báo, chính thức đạp lại bài báo ác ý bôi đen của Gorilla. Đến trường quay là Hướng Phân, chú Lệ, còn có Đàm Phượng, Diệp Noãn không xuất hiện.


Đối với mấy chục phóng viên, Hướng Phân một chút cũng không luống cuống, tường thuật rõ ràng.


Buổi họp báo này chủ yếu nói hai chuyện. Thứ nhất, là chuyện gia đình Diệp Noãn. Diệp Noãn sinh ra không bao lâu, cha mẹ liền ly hôn đi lập gia đình mới, cô trước 10 tuổi đều ở cùng bà ngoại, sau khi bà ngoại qua đời, cô ở nhà bố bốn năm, 14 tuổi đến nhà mẹ ở hơn ba năm, sau đó rời nhà mẹ, đi về phía bắc tự làm nuôi thân. Anh chị em, cô đúng là có, một người em gái, cùng cha khác mẹ, một người em trai, cùng mẹ khác cha.


Hai năm qua Diệp Noãn đúng là không có về nhà, bởi vì cha mẹ chưa từng gọi điện cho cô, cô lo lắng mạo muội quay về sẽ làm xáo trộn đời sống gia đình họ. Nếu người nhà chưa từng gọi điện cho cô, vậy thì không tồn tại cách nói không nhận người nhà. Huống hồ, tuy không về nhà, nhưng mà sau khi ký hợp đồng với Năm Ánh Sáng, mỗi một năm cô đều gửi tiền về.


Mỗi cuối năm, từ tài khoản của Diệp Noãn luôn có tiền gửi về cho cha mẹ, mỗi người hai vạn.


Kỳ thật ba mẹ cô cũng không phải không gọi điện cho cô, mỗi năm một lần, gọi điện thoại đến là để thúc cô gửi tiền về.


Đàm Phượng có lúc khó chịu, kêu Diệp Noãn dứt khoát không cần để ý bọn họ, nhưng mà Diệp Noãn lúc đó nói, chỉ để an tâm mà thôi. An tâm không phải là cô an tâm về ba mẹ, mà là an tâm với truyền thông, giống như hôm nay vậy.


Ba mẹ cô không cần cô, mẹ kế bất công, cha dượng đáng khinh. Cô không còn cách nào xem họ là gia đình của mình nữa. Truyền thông không biết được, từ 10 tới 17 tuổi, cô đã trải qua ngày tháng như thế nào. Họ chỉ biết phê phán, cô không trở về nhà, là lỗi của cô, không kính yêu cha mẹ, cũng là lỗi của cô.


Đã sớm biết có một ngày như thế, cho nên dùng bốn vạn này chặn miệng họ lại, đổi sự thanh tịnh cho mình vậy.


End chapter 68.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play