Trương Lão Hán cố ý mua long nhãn, táo đỏ, đậu phộng từ chợ về rồi chất đống lên bàn, rồi hắn sửa sang lại quần áo trang trọng đang mặc, quần đen sợi tổng hợp, giày tân giải phóng cùng áo sơ mi xanh, cả người hân hoan vui sướng đi ra cửa. Năm nay Trương Lão Hán mới 46, trông cũng không già lắm, hay nói đàn ông 41 tựa như cành hoa, nhưng ở nông thôn này, tất cả mọi người đều kết hôn lập gia đình từ rất sớm, đến tuổi này của hắn đều trở thành ông nội, còn người có bối phận lớn sẽ bị kêu là lão già ế vợ. Vợ Trương Lão Hán chết sớm, một mình hắn nuôi lớn một trai một gái, con gái được gả đến thị trấn, còn con trai đi thành phố làm công cũng có ít tiền đồ, cả nhà con trai đều định cư ở đó, năm kia hắn mới có thêm đứa cháu trai, con trai bảo hắn sống một mình cũng lâu rồi muốn đón hắn lên thành phố, nhưng Trương Lão Hán không chịu được cuộc sống ở thành phố, huống hồ sức khỏe hắn còn tráng niên, hắn muốn tiếp tục sinh sống ở nông thôn, con cái cũng không mấy khi về nên thỉnh thoảng sẽ gửi cho hắn một ít tiền. Thẳng đến chạng vạng, cuối cùng cánh cửa gỗ trong sân cũng bị đẩy ra, Trương Lão Hán dẫn theo một thiếu niên trắng trẻo đi vào. "Biến, mau bò về nhà hết đi." Hắn kéo căng cái mặt mo, đuổi hết những người đang tụ tập bên cạnh cửa, trở tay đóng cửa sân lại. Thiếu niên mặc một bộ quần áo vải bông cũ nát, mất tự nhiên cúi đầu đứng ở một bên. "Vào nhà thôi." Ánh mắt của Trương Lão Hán rơi vào người cậu liền vui vẻ trở lại, đưa tay kéo lấy thiếu niên đi về hướng nhà chính. Thiếu niên hơi tránh đi theo bản năng, nhưng bàn tay thô ráp của Trương Lão Hán đã hoàn toàn bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, hắn dùng sức mạnh đến mức không thể giãy giụa thoát ra, chỉ đành để hắn kéo rồi lảo đảo theo sau. Trương Lão Hán dắt thiếu niên ngồi xuống cạnh bàn, hắn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn cúi đầu đặt đôi tay ngay ngắn ở trên đầu gối của thiếu niên, nhất thời hăng hái đến mức không biết phải làm sao: "Ăn đi." Hắn đẩy đồ ăn ở trên bàn về phía thiếu niên. Thiếu niên nhút nhát nhìn hắn, rồi vội vàng cúi đầu. "Ăn!" Trương Lão Hán là người thô kệch, trong lòng cũng không tỉ mỉ nghĩ nhiều như thiếu niên, trực tiếp cầm một nắm táo đỏ đưa tới trước mặt cậu. Cơ thể gầy yếu của thiếu niên run lên, sợ chọc giận hắn nên cậu đã cẩn thận vươn tay nhận lấy táo đỏ mà Trương Lão Hán đưa tới. Một nắm đầy vung, từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy qua táo tàu nào đỏ và to như vậy, trước kia ở nhà cậu chỉ được cho nhiều nhất là hai quả, nhưng mỗi quả đều nhỏ và không ngọt, có khi còn bị các anh chị trong nhà giành mất. Thấy cậu ngơ ngác, Trương Lão Hán bực mình ôi một tiếng, lớn tiếng thúc giục: "Ăn nhanh đi!" Nghe thấy tiếng gào to của hắn, lúc này thiếu niên mới nhét một quả táo vào trong miệng. YOU'LL ALSO LIKE [Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Th... 410K 42.8K Tác giả: Tiếu Thanh Chanh Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Kinh dị, Dị năng, Ngọt sủng, Cường cường, Vô hạn lưu, Chủ thụ, Trò chơi, 1v1 Tình trạng... TÌNH CA ( HOÀN ) 93.9K 2K TÁC GIẢ: Thanh Vân Đãi Vũ Thì. EDIT /BETA : Sa Nguyên, Lee, Candy RAW : Kinzie, Kho tàng đam mỹ THỂ LOẠI : Gương vỡ lại lành, tra công, HE SỐ CHƯƠNG: 20 [ĐM/ĐANG BETA] GIẤU GIÓ - MỘC QUA HOÀNG 87.5K 6.9K Tên gốc: 藏风 (Tàng Phong) Tạm dịch: Giấu gió Tác giả: Mộc Qua Hoàng Thể loại: Đam mỹ, đại học, cường cường, hoan hỉ oan gia, gương vỡ lại lành, HE Độ dài: 94 chương + 3 n... [Edit] Bạn cùng phòng luôn nhiệt tình giúp đ... 165K 8.9K Bạn cùng phòng luôn nhiệt tình giúp đỡ tôi Tên gốc: 我乐于助人的室友 Tác giả: Bính Đinh 13 chương + 4 phiên ngoại Edit: Pa không đường (wattpad @paaa03) Thể loại: Đam mỹ, nguyên... [DM/EDIT/THÔ TỤC] Chuyện kể về bé đào bự và... 20.8K 1.4K đăng lại sau chuỗi ngày bị bay màu 2 bộ trong tổng 5 bộ mãi iu wapttad 😍😘 gõ gậy 1 cái kh có đau nhất chỉ có đau hơn 💕💕☺️ Truyện ngta 800k view hơn sắp sửa cán 1M mà... [HOÀN] TRÀ GỪNG COCA 62.7K 4.8K Tên khác: Canh gừng Coca, Khương thang khả nhạc. Tác giả: Yến Vĩ Giáp Thể loại: Hiện đại, ABO, sinh tử, niên hạ, ngọt, song khiết, 1v1, HE, công nghèo ngốc to như con gấ... 《 Vợ, vợ ơi 》- Đông Độ Nhật 100K 5.6K 🍀Tên truyện: Vợ, vợ ơi 🍀Hán Việt: Lão bà lão bà lão bà 【老婆老婆老婆】 🍀Tác giả: Đông Độ Nhật (东渡日) 🍀Nguồn raw: Sosadfun 🍀Editor aka người xếp lại chữ: Xoài/OumiGenyal ❗Ta... Lúc này Trương Lão Hán mới hài lòng, vừa ngồi ở trên ghế đẩu vừa lột đậu phộng, hỏi: "Em tên Lâm Nam sao?" Trong miệng thiếu niên đang nhai táo, hương vị ngọt ngào khiến cậu khẽ nheo mắt, nửa ngày sau mới nhận ra Trương Lão Hán đang nói chuyện với mình, vì vậy khẽ gật đầu. Trương Lão Hán lại hỏi: "Vậy em có biết em đến nhà tôi làm gì không?" Cơ thể Lâm Nam cứng đờ, một ít khó chịu, bất đắc dĩ, cùng với sợ hãi vừa mới tiêu tán lại một lần nữa tràn ngập trong lòng, cái miệng cũng không nhai nữa. Thấy cậu không trả lời, Trương Lão Hán cũng không giục mà chỉ bóp vỏ đậu phộng kêu rắc rắc giòn tan. Lâm Nam thấy lá gan của mình đã bị tiếng rắc kia bóp nát, vừa sợ hãi vừa mở miệng nói: "Tôi bị chú mua về." "Mua về làm gì?" Trương Lão Hán nghe giọng nói nhỏ xíu của cậu liền nhịn không được muốn cậu nói nhiều hơn. Khuôn mặt của Lâm Nam bị nghẹn đến đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng ấp úng, nhỏ giọng trả lời: "Mua về để làm... vợ của chú." Có thể nhận thức rõ địa vị của mình là tốt rồi, Trương Lão Hán đứng dậy hài lòng vỗ vỗ mái tóc đen mềm mại của Lâm Nam, sau đó đẩy hết đống đậu phộng mình vừa mới lột tới bên Lâm Nam: "Biết tôi là chồng em thì giỏi, ăn đi, ăn hết thì đi tắm, tôi đi nấu cơm." Thấy hắn rời đi, Lâm Nam mới dám há miệng hít thở, cậu thả lỏng cơ thể đang căng cứng, sau đó quan sát toàn bộ hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, nước mắt không tự chủ rơi không dứt. "Ăn xong chưa? Tôi nấu nước xong rồi." Trương Lão Hán vừa đổ xong nước nóng vào trong chậu tắm liền đến nhà chính gọi người, phát hiện Lâm Nam đang ngồi lau nước mắt. Trương Lão Hán lập tức cảm thấy không vui, từ khi Lâm Nam bước vào cái nhà này, hắn vẫn luôn hầu hạ cậu, có bà vợ nhà ai được ăn ngon như vậy đâu? Hán tử còn tự mình nấu nước cho tắm? Kết quả Lâm Nam lại ngồi ở đây khóc. Trương Lão Hán đi tới ôm lấy Lâm Nam, cơ thể chưa trổ mã cộng với thiếu dinh dưỡng lâu năm nên rất nhẹ, mà Trương Lão Hán đã quen làm việc nặng quanh năm sức lực lại rất lớn, Lâm Nam gần như bị hắn nâng lên không trung. "Lão Hán có lỗi với em ở chỗ nào mà em khóc? Em đã không hầu hạ chồng thì thôi, còn trưng vẻ mặt cau có cho ai coi." Trương Lão Hán nghiến răng nghiến lợi nói. Lâm Nam sợ hãi giãy giụa, dùng tay đánh vào cánh tay nổi gân xanh của Trương Lão Hán: "Ưm... Chú thả tôi ra..." "Mẹ nó, không dạy dỗ em, em còn không biết ai là chồng của mình." Trương Lão Hán tức giận công tâm, đặt Lâm Nam nằm sấp xuống tấm nệm trên bàn, dùng sức đánh bốp bốp vào mông của cậu. "A... Đau quá... Hức hức..." Vì thực lực của hai bên chênh lệch quá xa nên Lâm Nam bị hắn cưỡng chế đè ép không thể giãy giụa, Trương Lão Hán giống như người sắt khổng lồ, còn cậu là một con kiến nhỏ trong tay Trương Lão Hán, Trương Lão Hán chỉ cần duỗi một ngón tay đã có thể bóp chết cậu, cậu cảm thấy rất bất lực, cho dù cậu có liều mạng giãy giụa thì cũng không rung chuyển được một tí nào, hai mắt cậu đỏ rực, bật khóc. "Khóc, tôi kêu em khóc hả, còn không câm miệng!" Bàn tay thô ráp của Trương Lão Hán đánh bôm bốp lên cặp mông múp rụp của cậu, cảm xúc trong tay mềm mại giống như hai cục bột nhão, đánh một lúc thì dâng lên cảm giác tâm viên ý mã. Lâm Nam khóc một hồi thì cảm thấy sức mạnh trên mông đã biến thành vỗ về, cậu sợ khóc thêm lại bị đánh nên chỉ có thể cứng rắn cố nén ấm ức cùng lệ ý, phát ra từng tiếng khóc thút thít rất nhỏ. Trương Lão Hán vuốt ve vài cái trên mông thịt, thấy Lâm Nam không khóc nữa, trong lòng hắn rất đắc ý, lão tử còn không trị được em sao. Thế là hắn ngồi xuống, đem Lâm Nam ngồi lên trên chân mình, bàn tay không ngừng xoa nắn bờ mông của Lâm Nam. Cũng không biết cậu lớn lên kiểu gì, cả người nhìn thì gầy, chỗ cần có thịt thì lại không có một miếng, vậy mà cái mông bự vừa mập lại vừa mềm, không biết ngực có bự như vậy không? Trương Lão Hán dâm dê híp mắt nhìn bộ ngực của Lâm Nam, kết quả quần áo trên người Lâm Nam quá lớn, lưng lại khom, kết quả là nhìn không ra. Trương Lão Hán nghĩ buổi tối nhìn cũng không muộn, vì vậy nói: "Sau này không cho phép khóc, nếu còn khóc lão tử sẽ còn đánh." Lâm Nam nghẹn ngào sợ hãi gật đầu, cảm giác cái mông được Trương Lão Hán xoa cũng không quá đau. "Đi tắm rửa, rồi đem bộ quần áo rách rưới này vứt đi." Trương Lão Hán ôm thiếu niên đi về phía căn phòng nhỏ ở trong sân, phòng này là nơi hắn để một ít đồ vật lộn xộn, hắn vừa dọn dẹp một góc để đặt chậu tắm, trực tiếp biến phòng này thành phòng chứa đồ kiêm phòng tắm. "Đã bước vào cửa của Trương Lão Hán, thì em chính là người của Trương Lão Hán, sau này em phải ngoan ngoãn, chỉ cần nơi nào có Lão Hán, thì nơi đó sẽ là nhà của em." Trương Lão Hán thả người xuống bên cạnh chậu, muốn cởi quần áo của Lâm Nam. "Tôi..." Lâm Nam sợ tới mức nắm chặt lấy cổ áo: "Tôi tự mình tắm." "Được rồi, lão tử cũng không vui khi phải hầu hạ em, nhớ tắm rửa sạch sẽ cho lão tử, buổi tối lão tử cần phải kiểm tra." Trương Lão Hán cố ý quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, rồi hất tay đi ra ngoài. Trong phòng tràn ngập hơi nước mờ mịt, Lâm Nam từ từ cởi quần áo ra, sau đó dạng chân bước vào trong chậu, cặp mông bị Trương Lão Hán đánh đỏ được ngâm trong nước nóng có hơi rát, hơi nước nóng hầm hập hun vào tròng mắt, cậu sợ Trương Lão Hán nghe được tiếng khóc, nên co cơ thể cùng khung xương mảnh khảnh lại thành một cục nhỏ ở trong chậu nước. Năm nay cậu vừa qua tuổi 18, trong nhà có bốn chị em, nhà rất nghèo, từ nhỏ cậu đã phải trải qua thời gian ăn không no mặc không ấm, cha cậu mê đánh bạc, đánh thua thì về nhà đánh vợ, mấy năm trước, mẹ cậu cuối cũng đã chịu không nổi mà chạy trốn, cha cậu liền bán ba đứa con rồi cầm tiền đi bài bạc. Trong bốn chị em lão đại và lão tam là con gái, Lâm Nam là lão nhị nhưng lại là song nhi nên cũng bị bán, lão tứ là con trai nên được cha giữ lại để nối dõi. Kỳ thật song nhi không chỉ làm cho người khác mang thai, mà còn có thể tự mang thai, nhà người nào hơi có tiền sẽ đem song nhi nuôi thành con trai để nối dõi tông đường, nhưng phần lớn địa phương, đều đem song nhi gả chồng làm vợ bé, hoặc làm công cụ sinh con. Lâm Nam tỉnh tỉnh mê mê, đã bị Trương Lão Hán mua về, vì sợ cậu chạy trốn nên trên đường đi cha cậu đều dùng vải che mắt cậu, đến khi Trương Lão Hán xa lạ đến nhận lấy, giật miếng vải đen xuống thì cậu đã ở bên cạnh một bờ sông xa lạ, trước mắt là cái mặt mo ngăm đen của Trương Lão Hán, lưng Trương Lão Hán hơi còng, lớn lên bình thường, khóe mắt và trán có nếp nhăn không rõ, bởi vì quanh năm hút thuốc lá nên lúc nói chuyện hàm răng có hơi vàng, thậm chí tuổi còn lớn hơn cha cậu. Cậu chỉ nhớ rõ trước khi đến đây cha cậu đã dặn dò phải nghe lời Trương Lão Hán, làm vợ của hắn, không được chạy, không được phản kháng, nếu không Trương Lão Hán sẽ trói cậu ấn xuống sông cho chết đuối. Cậu nhìn thấy Trương Lão Hán liền sợ hãi phát run, kết quả Trương Lão Hán lại cười với cậu, cho cậu ăn táo, lại nấu nước nóng cho cậu tắm, tuy có đánh nhưng hắn cũng xoa nhẹ đáp trả, thật ra Trương Lão Hán cũng không đáng sợ như thế. "Tắm xong thì mặc cái này vào." Trương Lão Hán cầm một bộ quần áo đi tới. "A..." Lâm Nam kêu lên một tiếng, sợ tới mức rút vào trong nước. Trương Lão Hán thấy được mái tóc đen ướt sũng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, liền cứng đờ có hơi xí hổ. Hắn tức muốn bốc cháy: "Trốn gì mà trốn, cả người em đều là của lão tử." Thấy Lâm Nam lạnh run trốn ở trong nước, hắn lại thúc giục: "Tắm xong nhanh rồi đi ra, bị cảm lão tử sẽ không dẫn em đi khám." rồi đi ra ngoài. Lâm Nam tắm rửa sạch sẽ trong cơn sợ hãi và thấp thỏm, mè nheo cho đến khi nước lạnh mới chịu đứng lên, cậu tùy tiện dùng quần áo của mình lau khô người, mặc vào cái áo ba lỗ màu trắng và chiếc quần xà lỏn bự chà bá do Trương Lão Hán đem tới, đây là quần áo của Trương Lão Hán, tuy Trương Lão Hán có hơi lớn tuổi nhưng vóc dáng lại cao hơn Lâm Nam một cái đầu, quần áo cũng to hơn Lâm Nam đến hai size, nên cổ áo ba lỗ trùng xuống lộ ra nửa bộ ngực, Lâm Nam xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, thế này thì làm sao mà đi ra ngoài. Trương Lão Hán ở ngoài lại đang gọi cậu, Lâm Nam chỉ đành buộc hai cái kết trên hai dây áo, lúc này cổ áo mới miễn cưỡng che khuất ngực. "Tắm thôi cũng lề mà lề mề, con mẹ nó em tắm tới nở hoa luôn đúng không?" Trương Lão Hán đang ngồi trước bàn trong nhà chính, con mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Lâm Nam, làn da Lâm Nam rất trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước nóng hun đến đỏ bừng, hai cánh tay tinh tế cùng cái cổ lộ ra ngoài giống như phản chiếu ánh sáng, trông vừa non mềm lại vừa ngon miệng. Trương Lão Hán nuốt nuốt nước miếng, miệng đắng lưỡi khô, giọng nói bị đè nén đến mức hơi khàn: "Tới đây, múc cơm cho chồng em." Lâm Nam bị ánh mắt trần trụi của hắn làm cho cần cổ ửng đỏ hồng, cậu đi tới ngồi đối diện với hắn, cầm lấy cái chén trên bàn múc cơm cho Trương Lão Hán. Lúc Trương Lão Hán nhận lấy cái chén còn thuận tiện sờ soạng một cái vào bàn tay nhỏ của cậu, quả nhiên vừa trơn vừa mềm. Một chén thịt khô xào cà rốt, một đĩa dưa leo muối cùng với một bàn rau xanh xào, trong lòng Trương Lão Hán vui thích nhìn cậu vợ trắng nõn ngon miệng, gắp cho Lâm Nam miếng thịt: "Ăn cơm." Trương Lão Hán ăn rất nhanh, ăn xong vài miếng liền đi vào phòng tắm, lúc này phòng vẫn còn nóng, hắn liền dùng luôn nước còn hơi ấm vừa rồi để tắm, nếu không phải cậu vợ mềm mụp thì hắn không thèm nấu nước nóng, trực tiếp chạy ra giếng tắm cho xong. Sau khi Lâm Nam ăn cơm xong, liền dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, đem chén bát bẩn đi vào nhà bếp định rửa, trong lúc không biết nên nấu nước như thế nào, thì đột nhiên bị ôm lấy từ sau lưng, lồng ngực rộng lớn bao trùm lấy cậu, giọng nói khàn khàn cùng hơi thở nóng rực của Trương Lão Hán phả vào bên tai: "Nam Nam, em đang làm gì ở đây vậy." "Tôi..." Lâm Nam không được tự nhiên giãy giụa, "Tôi... Tôi muốn nấu nước rửa chén." "Rửa chén cái gì, trời tối rồi, nên đi ngủ với chồng thôi." Trương Lão Hán dâm dục cạ hạ thân vào cái mông múp rụp của cậu. Lâm Nam mất tự nhiên vặn vẹo cái mông, cậu không hiểu ý của hắn, nói nhỏ: "Chú ơi, chú đi ngủ trước đi, tôi không muốn ngủ, tôi muốn rửa chén." Trương Lão Hán còn lớn hơn cha của Lâm Nam tận mấy tuổi, đừng nói là chú, gọi là bác cũng được. Trương Lão Hán nhéo mông cậu một cái: "Đĩ dâm, nếu chồng em muốn ngủ thì em nhất định phải ngủ, lắc mông dâm vậy còn nói không muốn ngủ." "A..." Lâm Nam bị hắn nhéo đau, hừ một tiếng, tiếng này giống như móng vuốt cào của con mèo nhỏ, khiến cả người Trương Lão Hán cháy hừng hực. Hắn mặc kệ sự phản kháng của cậu, chặn ngang ôm lấy cậu vợ nhỏ đi về phía phòng bên cạnh. *Tác giả có lời thanh minh: Mua bán người là phạm pháp, chúng ta không nên làm theo, cũng nghiêm cấm kích động, đây chỉ là thiết lập của truyện, xin đừng làm liều. Các đại gia xin hãy tỉnh táo, không cần mơ mộng tiêu tiền mua vợ nhỏ mềm mại.