Không lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng xe thể thao, là mấy cô con gái khác về nhà.
Ba cô gái bước xuống xe, một người mặc vest nữ, một người mặc áo khoác trắng, người còn lại mặc váy dài, thanh lệ thoát tục.
Người mặc váy dài chính là chị hai Hứa Tuyết Tuệ, giảng viên âm nhạc đại học.
Người mặc vest nữ là chị tư Hứa Phán Đễ, luật sư ưu tú, luôn mang dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ.
Người mặc áo khoác trắng là chị năm Hứa Sơ Ảnh, bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện.
"Các con không có thông tin liên lạc của Hứa Mặc bao lâu rồi? Không ai mua điện thoại di động cho nó sao?" Tạ Băng Diễm hỏi.
"Không có! Con đã xóa WeChat và thông tin liên lạc của nó từ giữa năm ngoái rồi, trước kia nó thường xuyên gọi điện thoại cho con, ảnh hưởng đến công việc của con!" Chị năm Hứa Sơ Ảnh nói.
"Con cũng vậy!" Hứa Tuyết Tuệ: “Giữa năm ngoái khi con đang ở bên ngoài, nó bỗng nhiên xuất hiện, suýt nữa bị sinh viên trong trường nhìn thấy, nên con mới xóa nó! Thỉnh thoảng con đang đi dạy nó còn gọi điện thoại, không xóa không được!”
Tạ Băng Diễm nghe nhiều người xóa thông tin liên lạc và Wechat của Hứa Mặc như vậy thì có chút giật mình, sau đó quay đầu nhìn chị tư.
“Con tư thì sao? Có phải con cũng xóa thông tin liên lạc và Wechat của nó không?”
"Làm sao trách con được chứ! Nó gửi tin nhắn ào ào trong khi con đang có phiên toà, con chịu sao nổi?" Hứa Phán Đễ vô tội nói: “Nếu con không xóa nó, chỉ sợ nó sẽ dùng cách quấy rầy chị cả làm phiền con!”
"Đúng đấy! Mẹ à, Hứa Mặc hoàn toàn không phải người! Mẹ biết không, có lần nó đến tận trường học tìm con! Nó dựa vào cái gì mà đi tìm con?" Hứa Tuyết Tuệ mắng: “Nếu không xóa nó, chỉ sợ nó sẽ không chịu ngồi yên! Bây giờ thì tốt rồi! Nó hoàn toàn chẳng dám quấy rầy chúng ta!”
Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh nhíu mày nhìn mấy đứa con gái.
“Con cả, con thì sao? Con cũng vậy?” Hứa Uyển Đình thân là chị cả, thật ra có quan hệ rất tốt với Hứa Mặc.
Thời điểm Hứa Mặc vừa mới về nhà họ Hứa, hắn thường xuyên tìm chị cả nói chuyện phiếm, chị cả Hứa Uyển Đình đối xử với hắn cũng không tệ.
Theo suy nghĩ của Tạ Băng Diễm, chắc hẳn Hứa Uyển Đình sẽ không xóa.
Hứa Uyển Đình nhìn mọi người, nhất thời không nói gì.
Im lặng một lúc, chị ta nói: “Thật ra con chưa xóa, chỉ chặn nó thôi! Cuối năm ngoái, nó tìm đến công ty, con bất đắc dĩ đành phải gọi bảo vệ đuổi nó ra ngoài!"
"Nói cách khác, bây giờ trong nhà không ai có thông tin liên lạc của nó?" Tạ Băng Diễm nghe xong, sắc mặt đều đen lại.
“Tức là bây giờ dù Hứa Mặc có một chiếc điện thoại khác? Số điện thoại là bao nhiêu? Các con cũng không biết!”
Hứa Mạn Ni lẩm bẩm nói: “Đâu thể trách chúng ta chứ! Ai bảo nó khiến người ta chán ghét như vậy? Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, mấy ngày nữa nó sẽ về thôi mà! Đến lúc đó hỏi nó là được chứ gì! Con nói trước, con tuyệt đối sẽ không thêm Wechat và số điện thoại của nó đâu, phiền muốn chết!”
“Con cũng vậy!”
“Con cũng thế, tuyệt đối không thêm!”
Chị hai và chị năm đồng thanh.
Tạ Băng Diễm thấy thế thì thở dài, nói với Hứa Uyển Đình: “Con cả, con và con tư đến phòng Hứa Mặc tìm thử, xem có thông tin liên lạc của nó không!”
“Dạ!" Hứa Uyển Đình và chị tư Hứa Phán Đễ cũng không tiện nói gì, đi vào phòng của Hứa Mặc.
Phòng Hứa Mặc ở trên tầng hai của biệt thự.
Căn phòng này vốn là phòng của bảo mẫu, vừa hẹp vừa nhỏ, sau khi Hứa Mặc trở về, để kìm hãm Hứa Mặc, sợ hắn gây phiền phức cho nhà họ Hứa bọn họ, nên sắp xếp để hắn ở tạm phòng này.
Lúc ấy Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm hứa hẹn, nếu Hứa Mặc có thể đạt được thành tích họ yêu cầu, chính thức trở lại nhà họ Hứa, hắn có thể đổi sang ở căn phòng khác.
Hứa Mặc vô cùng hài lòng với căn phòng này, vừa bước vào đã vui vẻ ghê gớm.
Bây giờ nhìn lại, hắn đã sống trong căn phòng chật hẹp này bốn năm liền, thế nhưng người nhà vẫn chẳng có ý định đổi cho hắn căn phòng khác.
“Chị cả, rốt cuộc Hứa Mặc muốn gây chuyện gì? Lại còn đoạn tuyệt quan hệ? Đúng là chuyện cười rụng rốn! Rốt cuộc ai dạy nó vậy?" Chị tư Hứa Phán Đễ cười nhạo nói.
Hứa Uyển Đình nhìn cô ta, nhíu mày: “Em tư, cuối năm ngoái, em có biết Hứa Mặc mất điện thoại di động không?”
Hứa Phán Đễ sững sờ, cười nói: “Biết chứ! Nhưng chuyện này liên quan gì đến em? Có phải em làm mất điện thoại di động của nó đâu!”
"Em biết mà không mua cho nó?" Hứa Uyển Đình hỏi ngược lại.
"Mắc mớ gì tới em? Chị cả à, chị cũng đừng trách em! Cha mẹ đều không mua cho nó, dựa vào đâu em phải mua cho nó chứ? Hơn nữa, chẳng phải chị cũng không mua à?" Hứa Phán Đễ ra vẻ vô tội.
Hứa Uyển Đình nghe xong, thở dài: “Chị nghe mẹ nói, năm ngày trước, cha mẹ cùng đánh nó vỡ đầu chảy máu!”
“Gì?" Hứa Phán Đễ giật mình, trừng to mắt: “Vậy nó muốn rời khỏi nhà chúng ta thật rồi?”
Hứa Uyển Đình không nói, sắc mặt nghiêm túc, nhanh chóng đi đến phòng Hứa Mặc, mở cửa ra.
Nhìn thoáng qua bên trong, chị ta không khỏi sững sờ.
"A?" Chị tư Hứa Phán Đễ cũng giật mình.
Chỉ thấy trong phòng sạch sẽ, dường như chẳng có đồ vật dư thừa, chăn bông được gấp gọn lại, đặt ngay ngắn như những khối đậu phụ, sắp xếp vô cùng chỉnh tề.
Căn phòng rất nhỏ, ước chừng sáu bảy mét vuông, chỉ có thể kê một cái giường, hai chiếc tủ đầu giường và một tủ treo quần áo.
Đống nội thất này ở trong phòng trông có vẻ vô cùng chật chội.
Trên tủ đầu giường đặt một khung hình, trên đó có vài bức ảnh, phần lớn là ảnh gia đình.
Trên bậu cửa sổ có vài chậu cây xanh và mấy con rối đồ chơi, nhưng ngoài những thứ đó ra thì chẳng còn đồ vật thừa thãi nào khác.
Hứa Uyển Đình không ngờ phòng của Hứa Mặc lại đơn giản như thế này, chị ta có chút kinh ngạc: “Em tư, bao lâu rồi em chưa tới phòng Hứa Mặc?”
"Hả? Trước nay em chưa tới bao giờ!" Hứa Phán Đễ nói: “Đồ đạc sạch sẽ thật đấy! Chúng ta tìm kiếm thử xem, nói không chừng có thông tin liên lạc của nó!”
Nói xong, cô ta bước vào bên trong lục lọi.
Bọn họ mở tủ quần áo, phát hiện bên trong treo mấy bộ đồ, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác.
"Bộ quần áo này…" Hứa Uyển Đình nhìn mấy bộ đồ treo trong tủ, không khỏi nhíu mày: “Em tư, em mua quần áo cho Hứa Mặc à?”
"Sao em phải mua cho nó? Nó có mua cho em đâu!" Hứa Phán Đễ đáp.
"Hình như chị…" Hứa Uyển Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như chị có mua một bộ, là bộ này, lúc nó vừa mới trở về nhà họ Hứa, chị dẫn nó và Tuấn Triết đi mua! Còn bộ này, chị nhớ là em hai mua cho nó! Đều mua từ bốn năm trước!”
Hứa Phán Đễ kinh ngạc: “Chị cả, chị nói mấy chuyện này làm gì? Tìm số điện thoại đi!"
"Đôi giày này chị cũng nhớ! Đây là em năm mua cho nó!" Hứa Uyển Đình lấy ra một đôi giày từ dưới tủ quần áo, nhìn thoáng qua, nhíu mày: “Vẫn còn mới, hình như không đi đến!”
"Hở?" Hứa Phán Đễ kinh ngạc.
"Em và em ba em sáu chưa mua gì cho nó! Đúng là như vậy!" Hứa Uyển Đình nói.
Chị ta thở dài: “Ngoại trừ lần nó trở về, xem ra bốn năm qua chúng ta đều không mua gì cho nó!"
Hứa Phán Đễ nghe xong thì hơi kinh ngạc.
“Chị, chị muốn nói gì? Nó đâu có thiếu mấy thứ này! Nhà họ Hứa chúng ta cái gì mà chẳng có?”
"Không! Nó thiếu! Chắc chắn thiếu!" Hứa Uyển Đình im lặng một chút rồi nói: “Chị đi gọi má Triệu tới xem một chút! Có khi má Triệu biết chuyện gì đó!”
“Ồ?”
Hứa Uyển Đình ra ngoài gọi má Triệu, bà ấy nhanh chóng chạy tới.
“Cô cả, cô gọi tôi?”
"Má Triệu! Tôi hỏi bà, ở nhà họ Hứa chúng ta, Hứa Mặc có bao nhiêu bộ quần áo để thay?" Hứa Uyển Đình hỏi.
"Chuyện này…" Má Triệu nhìn hai người, nhất thời có chút khó mở lời.
Hứa Uyển Đình thấy bà ấy không nói, lại hỏi: “Lúc Hứa Mặc rời khỏi nhà mang mấy bộ quần áo? Những người khác trong nhà có mua quần áo cho nó không?"
Má Triệu thấy chị ta hỏi vậy, không khỏi thở dài nặng nề: “Cô cả, cô cũng biết, mọi người đều không thích cậu Mặc, loại chuyện này… Người làm công như chúng tôi cũng không tiện nói gì! Cậu Mặc nào có quần áo gì chứ? Chỉ có hai bộ đồng phục thôi!”
“Cái gì?”
Trong nháy mắt, Hứa Uyển Đình như bị sét đánh, cả người ngây dại.
Chị ta trừng to mắt, khó mà tin nổi.
“Nghe nói trước kia cậu Mặc là cô nhi, lưu lạc ở bên ngoài rất lâu, lúc cậu ấy về đây cũng không nói với tôi rằng quần áo không đủ mặc, trừ hai bộ đồng phục, cậu ấy chỉ có hai cái áo khoác! Mà hai cái áo khoác đó là cậu ấy lén làm thêm ở bên ngoài kiếm tiền mua, cậu ấy không dám nói với mọi người trong nhà, sợ bà chủ mắng!"
Má Triệu yếu ớt thở dài, nhìn thoáng qua bên trong: “Hình như lúc đó cậu Mặc mang nó đi rồi!”
Hứa Uyển Đình nghe xong, nhất thời có chút bối rối.
“Thế còn giày dép thì sao? Nó có bao nhiêu đôi giày?”
"Giày?" Má Triệu kinh ngạc đáp: “Hình như có một đôi, cậu ấy đeo đi rồi! Đôi giày đó còn rách một lỗ, bị cậu ấy dùng kim khâu vá lại! Lúc trước cậu Mặc còn tìm tôi mượn kim khâu! Cậu Mặc không nói còn đôi giày nào khác, tôi cũng chẳng thấy cậu ấy đeo đôi khác bao giờ!”
Hứa Uyển Đình ngây dại: “Nói cách khác, nó đeo đôi giày thể thao đó bốn năm liền sao!”
"Đúng vậy! Nhưng cậu Mặc cũng chẳng phàn nàn gì, cậu ấy nói chỉ thủng một lỗ, khâu lại là được! Sau đó còn dùng kim khâu vá lại, đeo nó tới tận bây giờ!" Má Triệu kể lại.
Hứa Uyển Đình ngây ra như phỗng, trừng to mắt.
Hứa Phán Đễ cũng nhíu mày, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.
Đột nhiên cô ta hiểu ra cái gì, nhanh chóng quay đầu tìm kiếm trong phòng.
Phát hiện quả thật trong phòng không có nhiều quần áo và giày dép.
Có một đôi giày thể thao, nhưng còn rất mới, dường như chỉ mới đeo có một lần đã bị Hứa Mặc bọc trong màng bọc thực phẩm, bây giờ vẫn còn y như mới.
Ngay cả phần lớn quần áo cũng như vậy.
Hứa Uyển Đình đứng trong phòng, hồi tưởng lại cuộc sống ở đây của Hứa Mặc trong bốn năm qua, nhớ lại từng chi tiết một khi mình trông thấy Hứa Mặc.
Bỗng nhiên chị ta cảm thấy lạnh lẽo, cả người như rơi vào hầm băng.
"Bốn năm qua, có lẽ cha mẹ đều chẳng mua gì cho nó! Căn phòng này vốn dĩ là phòng bảo mẫu! Chị em chúng ta không mua gì đã đành, em không mua, chắc chắn em hai em ba cũng không, em năm lại càng không!" Hứa Uyển Đình hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân buốt giá.
“Vậy nó đến nhà chúng ta… Để làm gì?”
Hứa Phán Đễ trả lời: “Biết đâu cha mẹ đã cho nó một ít tiền để nó tự mua, chính nó không mua còn oán trách ai?”
“Không, chắc chắn cha mẹ chẳng cho nó được bao nhiêu tiền! Chị nhớ mẹ từng nói sợ nó học thói hư tật xấu, gây chuyện bên ngoài, mỗi tháng chỉ cho nó đủ tiền ăn cơm! Mẹ còn hỏi chú Triệu, nên cho một đứa trẻ bình thường bao nhiêu tiền? Chú Triệu nói mỗi tháng năm trăm tệ là đủ, thế nên mỗi tháng mẹ đều cho nó năm trăm tệ!”
Hứa Uyển Đình nói xong, hít sâu một hơi: “Mấy năm nay, hẳn là mẹ không tăng tiền tiêu vặt cho nó đâu! Chắc chắn không tăng! Tất cả đều từ phòng tài vụ của gia đình, mẹ nhất định chưa đến phòng tài vụ!"
"Mỗi tháng năm trăm tệ?" Chị tư Hứa Phán Đễ cũng sợ đến ngây người, trừng to mắt: “Thật hay giả vậy? Một tháng mẹ chỉ cho nó năm trăm tệ tiền tiêu vặt thôi sao?”
"Chị đi hỏi mẹ là biết ngay thôi!" Hứa Uyển Đình cũng không tin có chuyện như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt.
Cộng thêm bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ mấy ngày trước Hứa Mặc lấy ra, xem ra chuyện này không bình thường chút nào.
Dường như tất cả mọi người trong nhà đều cắt đứt liên lạc với hắn.
Chị ta nhanh chóng bước ra ngoài.
“Uyển Đình, trong phòng có thông tin liên lạc của nó không?”
Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đang ăn điểm tâm, thấy hai người đi ra thì nhíu mày hỏi.
Hứa Uyển Đình nhìn cha mẹ, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Không có! Chúng con tìm khắp phòng vẫn không thấy số điện thoại của nó!”
"Khốn nạn! Tên nghịch tử này muốn khiến tôi tức chết sao?" Tạ Băng Diễm bỗng nhiên nổi giận.
Hứa Uyển Đình nhìn chị tư Hứa Phán Đễ, sau đó mở miệng: “Mẹ! Bốn năm qua, mỗi tháng mẹ cho Hứa Mặc bao nhiêu tiền tiền tiêu vặt? Nó có tiền sinh hoạt bên ngoài không?”
"Chuyện này…" Tạ Băng Diễm còn đang tức giận, nghe vậy thì nhíu mày: “Con hỏi cái này làm gì? Không phải bây giờ nó chưa trở về sao?”
"Con chỉ tò mò trên người nó có tiền không thôi? Cha mẹ cho nó bao nhiêu tiền? Mà khiến nó to gan như vậy?" Hứa Uyển Đình nói.
Tạ Băng Diễm nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu nhìn Hứa Đức Minh: “Hứa Đức Minh, mỗi tháng ông cho nó bao nhiêu tiền? Bây giờ trên người nó còn bao nhiêu?”
"Không phải bà mới là người cho tiền nó sao?" Hứa Đức Minh hỏi: “Bà chủ nội, tôi chủ ngoại, đã sớm thống nhất như vậy rồi mà!”
"Ông không cho nó tiền?" Tạ Băng Diễm kinh ngạc.
"Tôi lấy đâu ra thời gian cho nó tiền? Tôi ngày nào cũng bận rộn chuyện công ty, vội đến sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không rảnh mà quản chuyện trong nhà! Trong nhà có tài vụ, bà hỏi tài vụ là được!" Hứa Đức Minh nói.
Tạ Băng Diễm hơi không tin ông ta không cho Hứa Mặc tiền, cả giận nói: “Nếu trên người nó không có tiền, nó dám bỏ nhà đi chắc? Kiểu gì trên người nó cũng không thiếu tiền!”
Nói xong, bà ta cầm điện thoại gọi một cuộc: “A lô, Tiểu Lý, mỗi tháng bên tài vụ các người cho thằng nhóc kia bao nhiêu tiền? Ý là mỗi tháng Hứa Mặc nhận được bao nhiêu tiền ấy?"
"Cái gì? À ừ, tôi hiểu rồi? Cậu chắc chắn chứ?" Trên mặt Tạ Băng Diễm thoáng qua một tia giật mình.
"Chắc chắn! Bà chủ, theo chỉ thị của bà, vẫn luôn là năm trăm tệ một tháng! Mấy năm nay chưa từng thay đổi!" Người trong điện thoại nói.
"À thế à! Tôi hiểu rồi!" Tạ Băng Diễm cúp điện thoại, nhíu mày.
"Bao nhiêu?" Hứa Uyển Đình nhìn chằm chằm mẹ mình, sắc mặt khẩn trương.
Tạ Băng Diễm nhìn mọi người, thở dài: “Năm trăm tệ! Tiểu Lý nói, bốn năm qua, đều là năm trăm tệ mỗi tháng! Tôi nhớ đúng là mình từng nói những lời này, tôi sợ nó mới trở về dùng tiền vung tay quá trán, thế nên năm trăm tệ có thể kìm chế không để nó xài tiền bậy bạ!"
“Trời — — ”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít một hơi.
Đặc biệt là Hứa Uyển Đình và Hứa Phán Đễ, trên mặt đều toát lên vẻ chấn kinh.
“Năm trăm tệ? Mỗi tháng cho nó năm trăm tệ?" Ngay cả Hứa Đức Minh cũng giật mình.
Tạ Băng Diễm cười lạnh: “Chân tay lóng ngóng, cả người toàn là tật xấu, tay chân còn không sạch sẽ, thường xuyên trộm đồ, tôi cho nó năm trăm tệ đã là nhiều lắm rồi! Cũng đâu để nó chết đói!”