Khi đó Lâm Dĩ Nhiên ở trong lòng Khâu Hành, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở và nhiệt độ cơ thể của anh, cô được một người đàn ông ôm như vậy, tim đập rất nhanh, hơi thở nhẹ nhàng. Nhưng linh hồn lại không hề rung chuyển, an ổn đặt ở chốn về.

Sau cái ôm ngắn ngủi chỉ có vài giây này, cho dù trong xe vẫn không nói lời nào, nhưng bầu không khí đã không còn giống như lúc trước.

Lâm Dĩ Nhiên ngồi ở ghế phụ, chân trần giẫm lên ghế, ôm đầu gối nhìn ra ngoài. Xuyên qua đám mưa nặng hạt dưới tầng mây kia, mưa lớn có lẽ sẽ dịu đi.

Cơn mưa làm cho tất cả mọi thứ bên ngoài như một lớp màn che, khiến nó trở nên mờ mịt.

Lâm Dĩ Nhiên vẫn không quay lại, tựa đầu trên đầu gối, đưa gáy về phía Khâu Hành. Khâu Hành nhìn cô mà cô cũng không nhúc nhích.

Khâu Hành lái xe đến một thành phố khác, nói chuyện điện thoại với chủ hàng xong, hẹn sáng mai qua đó chở hàng. Lần này chở hàng xong sẽ lái thẳng về nhà, vì phải mất khoảng hai ngày ở trên đường.

Cúp điện thoại, Khâu Hành hỏi cô: “Có đói không?”

Lâm Dĩ Nhiên nghe anh hỏi, cũng không xoay qua, vẫn duy trì tư thế quay lưng lại với Khâu Hành, trả lời: “Đói.”

Giọng Khâu Hành mang theo ý cười, anh nói: “Được.”

Lâm Dĩ Nhiên giống như bị bắt nạt nằm cuộn tròn ở đó, nhưng cứ nằm như vậy mãi thì cũng không hay lắm.

Qua một chút nữa, Khâu Hành hỏi cô: “Em đang giận hay là thấy tôi phiền?”

Lâm Dĩ Nhiên lập tức nói: “Sao cũng không phải.”

“Không muốn nhìn mặt tôi à?” Khâu Hành hỏi tiếp.

“Không phải…” Giọng Lâm Dĩ Nhiên không lớn, ngồi dậy nhìn Khâu Hành một cái rồi nằm sấp trở lại, thật thà nói: “Bây giờ nhìn anh em thấy mắc cỡ lắm.”

Lúc này Lâm Dĩ Nhiên không quay đầu, bằng không thì cô sẽ phát hiện trên mặt Khâu Hành vẫn còn mang theo ý cười, không giống anh lúc bình thường, là thật sự ôn hòa, ánh mắt lại còn mềm mại.

Khâu Hành cười, không nói chuyện với cô nữa.

Lâm Dĩ Nhiên nói thêm câu: “Chút xíu nữa là em ổn thôi ấy mà.”

“Vậy em nhanh lên.” Khâu Hành nói: “Sắp ăn cơm rồi.”

Đối với chuyện này Lâm Dĩ Nhiên phản ứng hơi chậm, lúc đó thì thấy không có gì, còn vô cùng bình tĩnh, sau đó thì mới thấy xấu hổ, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái điềm tĩnh hướng nội thôi mà.

Khâu Hành dừng ở bãi đậu xe tải, bảo Lâm Dĩ Nhiên mang theo đồ đầy đủ, nói buổi tối không về xe. Lâm Dĩ Nhiên dọn dẹp xong rồi đi theo anh, lấy mấy đồ cần thiết trên xe bỏ hết vào ba lô.  

Thật ra cô vẫn hơi thiếu tự nhiên, ánh mắt không nhìn thẳng vào Khâu Hành, nhưng vẫn cố gắng biểu hiện mình đang rất bình thường.

Khâu Hành nhìn mấy vết trầy trên cánh tay cô, nói: “Tối nay khử trùng.”

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu: “Dạ.”

Cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi theo Khâu Hành, bất luận Khâu Hành muốn dẫn cô đi đâu, cô chưa bao giờ hỏi.

Ăn cơm xong, Khâu Hành dẫn cô đi tới nhà nghỉ cách bãi đậu xe không xa. Hai người cần phải đi tắm, ban ngày dầm mưa cả người đã bẩn lắm rồi, đặc biệt là Khâu Hành, cánh tay và vết bẩn trên tay đến giờ vẫn chưa rửa.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Dĩ Nhiên và Khâu Hành ở nhà nghỉ, trước đó những lúc xe trống cũng đã từng ở rồi, nhưng số lần không nhiều lắm.

Họ giống như một cặp đôi thông thường, đi tới quầy lễ tân nhà nghỉ, chị gái lễ tân lịch sự hỏi: “Một phòng giường lớn sao ạ?”

“Hai phòng.” Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên nghe anh nói thì lập tức giương mắt nhìn anh, Khâu Hành đứng đối diện cô, Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu với anh, nhỏ giọng nói: “Một phòng đi anh.”

Khâu Hành cười, nói lại với chị gái lễ tân: “Một phòng tiêu chuẩn đi.”

Trong hai tháng này Lâm Dĩ Nhiên vẫn ở cùng Khâu Hành, lúc ở trên xe thì không cần phải nói, nhưng một khi ra ngoài thì cô lại thấy sợ. Hơn nữa lần trước ban đêm ở bên cửa sổ nhìn thấy người, về sau cô lại càng không dám ở một mình.

Khâu Hành thấy cô hôm nay cứ ngượng ngùng như thế nên mới nói đặt hai phòng, nhưng Lâm Dĩ Nhiên lại không muốn.

Ừ thì… cũng không ngượng lắm nhỉ?

Lúc lấy thẻ phòng, Khâu Hành đưa Lâm Dĩ Nhiên cầm, nói: “Em đi lên trước đi, tôi gọi điện thoại.”

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu, lễ tân khách sáo hỏi: “Cần cho anh thêm một thẻ phòng không ạ?”

“Không cần.” Khâu Hành nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Chút nữa em mở cửa cho tôi.”

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên nói xong mang ba lô lên tầng.

Trong phòng rất sạch sẽ, Lâm Dĩ Nhiên đặt ba lô ở trên ghế, cầm quần áo đi tắm trước.

Cô biết trước khi cô tắm xong Khâu Hành sẽ không trở về, cho dù trở về cô không mở cửa thì anh cũng không vào được.

Khi Lâm Dĩ Nhiên mới lên xe Khâu Hành, anh từng cố ý dặn dò cô, bảo cô thấy có gì bất tiện thì tự mình giải quyết, anh không rảnh quan tâm cô. Nhưng thực ra hai tháng này không có lúc nào khiến Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy bất tiện.

Ví như hiện tại, cửa phòng tắm khách sạn là kiểu phân nửa kính mờ, không thấy rõ lắm, nhưng bên trong có người tắm thì ở ngoài cũng có thể nhìn thấy bóng người và đường nét hình dáng.

Dù cho Lâm Dĩ Nhiên và Khâu Hành không có giới hạn nam nữ thì cũng không thích hợp, cho nên nếu như Khâu Hành ở trong phòng thì Lâm Dĩ Nhiên sẽ không tắm, hoặc là tắm mà không thấy thoải mái.

Vừa mới bắt đầu Lâm Dĩ Nhiên không để ý, thời gian lâu dài mới phát hiện, mỗi khi đến thời khắc khó xử tương tự, trùng hợp là Khâu Hành đều không có ở đây.

Tiếng gõ cửa vang lên lúc Lâm Dĩ Nhiên đã tắm xong, tóc cũng đã sấy khô được một nửa. Tóc cô vừa dài vừa dày, mỗi lần gội cũng không thể sấy khô hết hoàn toàn, chỉ có thể xõa ra như thế.

Tắm xong thay một bộ mặc quần áo sạch sẽ, tóc tai rối bời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra vẻ khoan khoái, trông cả người có cảm giác thoải mái như khi ở nhà.

Khâu Hành đang cầm thứ đồ gì đó, nhét vào tay cô, nói: “Tự em thoa đi.”

Lâm Dĩ Nhiên cúi đầu nhìn, là một túi tăm bông i-ốt khử trùng.

Chỗ bị trầy trên cánh tay nhìn hơi ửng đỏ, chủ yếu là bởi vì cô trắng, bằng không sẽ không hiện lên rõ ràng như vậy.

Khâu Hành nói: “Sau này đừng làm chuyện không đâu nữa.”

Lâm Dĩ Nhiên ỉu xìu nói: “Em biết rồi.”

Mưa rào cả đêm, đèn hành lang mở, những đèn khác trong phòng đều tắt.

Đây là một đêm ngon giấc hiếm thấy Khâu Hành, anh tắm xong đi ngủ, Lâm Dĩ Nhiên nằm trên giường, lắng nghe hơi thở vững vàng của Khâu Hành.

Cô vô thức đi theo tiết tấu hô hấp của anh, khi thì lên cao, khi thì xuống thấp.

Lâm Dĩ Nhiên nhớ đến vẻ mặt hơi dữ của Khâu Hành lúc ban ngày, anh ở cách đó không xa mà nhìn cô. Cả lúc sống mũi bị đập vào xương quai xanh của Khâu Hành lúc anh ôm cô, khi đó cô đã nghe thấy mùi dầu máy trên người Khâu Hành.

Trong căn phòng yên tĩnh, cô thuận theo tần suất này, lặng lẽ mang hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.

*

“Tiểu Khâu, cậu tìm người đi.”

Lần này Khâu Hành về nhà đúng lúc xe của Tiểu Toàn và anh Huy cũng quay về, xe đều đậu trong xưởng của lão Lâm. Anh Huy và Khâu Hành đứng trong bóng mát, anh Huy cho Khâu Hành điếu thuốc, nói với anh mình không muốn làm nữa.

“Anh hút đi.” Khâu Hành xua tay không nhận, hỏi anh Huy: “Sao vậy?”

“Không sao, không phải vấn đề của cậu, Tiểu Khâu.” Anh Huy cũng ngại, châm thuốc hút một hơi, nói với Khâu Hành: “Chị dâu cậu nói với anh nhiều lần rồi, mà anh cũng có suy nghĩ giống vậy. Con trai lên cấp ba, anh muốn ở bên nó, không muốn chạy đường dài nữa.”

Khâu Hành nghe xong cũng không khuyên nhiều, gật đầu nói: “Được, anh giúp em thêm một thời gian ngắn nữa nhé, để em tìm người.”

“Ài, được được.”

Anh Huy là người trung thực, chỉ là ăn nói vụng về, đầu óc cũng không quá linh hoạt. Trên chiếc xe kia anh Huy lái nhiều hơn Tiểu Toàn, Khâu Hành biết rõ, dịp Tết năm ngoái còn cho anh ấy thêm hai nghìn tệ.

Anh Huy biết Khâu Hành không bạc đãi mình, những người tài xế đường dài khác mỗi tháng kiếm được sáu nghìn, nhiều nhất là sáu nghìn rưỡi, nhưng Khâu Hành thì cho bọn họ đến tám nghìn, ấy là còn chưa nói đến mấy lần anh còn lén cho anh ấy thêm tiền. 

Anh ấy cũng biết Khâu Hành rất khó khăn, chuyện nhà Khâu Hành tài xế xe tải ở địa phương đều biết. Khâu Hành tự mình lái chiếc xe kia kiếm tiền, toàn chở hàng có giá trị. Thuê hai tài xế chạy chiếc xe này trừ đi chi phí cũng không kiếm được nhiều, sở dĩ Khâu Hành vẫn quan tâm nuôi chiếc xe này là vì muốn giữ lại chủ hàng, Khâu Hành tự chạy không nổi, nhưng tài nguyên tốt thì không thể bỏ lại, chỉ đành nuôi thêm một chiếc xe để bảo vệ tuyến hàng hóa của mình.

Những mối làm ăn đáng giá này là công việc của ba Khâu Hành trước đây, sau khi ba anh có chuyện, anh đã liên lạc với từng người một ôm trở về. 

“Tiểu Khâu à, anh lải nhải vài câu với cậu, cậu đừng chê anh lắm mồm.” Anh Huy nhích lại gần Khâu Hành, tay kẹp thuốc, không hút tiếp, “Hai chiếc xe này của cậu đều là hàng cổ, chiếc xe kia của cậu thì vẫn ổn, cậu tự lái nên tự điều chỉnh được, không làm hỏng xe, còn chiếc này của bọn anh cứ hai ba ngày lại phải sửa như thế, cậu cũng phải bận tâm nhiều.”

Khâu Hành gật đầu, tỏ ra mình đang nghe.

“Tiểu Toàn thế nào thì anh không nói nhiều, không phải là đồ của mình thì mình cũng không để tâm đ ến, về sau nếu như không tìm được tài xế thì cậu càng phải bận tâm hơn. Chi bằng cậu bán bớt một chiếc xe đi, bảo Tiểu Toàn đi theo xe cậu, cậu cũng có thêm một cánh tay hỗ trợ. Làm gì có ai chạy đường dài mãi mà không biết mệt như cậu vậy chứ.”

Anh Huy sợ mình nói nhiều làm người ta phiền, cười hiền, nói: “Anh nói cậu nghe chút thôi, cậu suy nghĩ lại xem sao.”

Khâu Hành cũng cười nói: “Ừm, em biết rồi anh Huy.”

Khâu Hành nói chuyện với anh Huy xong, đi đến chỗ lão Lâm.

“Đ ĩa ly hợp thay rồi, đường ống dầu cũng làm sạch cho cậu rồi, động cơ, cầu giữa, cầu sau, cái nào nên sửa thì lần này sửa một trận cho ra trò đi, kẻo lần tới lại bị hỏng giữa đường.” Lão Lâm nói với anh.

“Sửa đi.” Khâu Hành nói.

“Lão Tôn đang muốn bán chiếc xe kia, xe mới bảy năm thôi, không sửa gì nhiều. Lần trước anh hỏi ông ta, ông ta nói bán một trăm năm mươi nghìn, giá vẫn còn thương lượng được, hay là cậu hỏi ông ta thử đi, đổi xe của ông ta mà chạy.” Lão Lâm nói. 

Khâu Hành nói: “Em không có tiền.”

“Anh cho cậu mượn, từ từ có tiền trả lại anh, xe này của cậu vẫn bán được khoảng chừng bốn mươi nghìn, bù thêm chẳng bao nhiêu nữa.” Lão Lâm đưa cho Khâu Hành một chai nước, “Nếu cậu cứ sửa như thế, cậu không rầu nhưng anh rầu đấy.”

“Sửa trước đi, em không muốn mắc nợ nữa, vừa nghĩ tới nợ nần là em nhức đầu rồi.” Khâu Hành cười tự giễu, “Bây giờ nợ ai thêm một xu thôi em cũng thấy khó chịu, nói gì đến nợ thêm mấy chục nghìn nữa.” 

“Nợ anh thì không tính là nợ, nếu không thì cậu cho anh tí tiền lời đi, dựa theo khoản vay ngân hàng trả cho anh.” Lão Lâm đùa với anh, nói: “Cậu nợ anh nhiều một chút để anh còn ăn nhiều tiền lời.”

“Ngân hàng em cũng không nợ, cứ nợ tới nợ lui, cả đời này em trả không hết nổi.” Khâu Hành từ chối.

Buổi tối lão Lâm giữ Khâu Hành lại ăn cơm, bà Lâm làm rất nhiều món ngon, Lâm Dĩ Nhiên đứng bên cạnh hỗ trợ.

Đây là lần cuối Lâm Dĩ Nhiên trở về, lần này đi rồi thì phải vào học, không biết khi nào mới trở về. Bà Lâm và cô đã quen thuộc hơn, bà cũng biết chuyện nhà cô, hỏi cô: “Ba vẫn không liên lạc gì với con sao?”

Lâm Dĩ Nhiên khẽ lắc đầu: “Không có ạ.”

Bà Lâm nhỏ giọng lầm bầm: “Chưa từng thấy người ba nào như vậy.”

Lâm Sưởng mới quen cô bạn gái mới, đưa về xưởng. Bạn gái tóc màu hồng nhạt, nhuộm mấy lọn màu xám, mặc áo ba lỗ và quần đùi, trên cánh tay có hình xăm, còn đính khuyên môi.

Lâm Sưởng thấy Khâu Hành trở lại, quay đầu nhìn khắp nơi, thấy Lâm Dĩ Nhiên đang ở với mẹ, thường xuyên liếc nhìn.

Bạn gái nhai kẹo cao su, thổi ra một cái bong bóng nhỏ, nói: “Đằng kia có gái đẹp kìa.”

“Không đẹp bằng em.” Lâm Sưởng nói: “Nhìn nhạt quá.”

Đương nhiên bạn gái cũng không thích nghe anh ta khen xã giao, nói: “Anh mù rồi.”

Lúc ăn cơm Lâm Dĩ Nhiên ngồi bên trái Khâu Hành, bên phải là bạn gái Lâm Sưởng.

Cô gái tóc hồng hỏi cô: “Cô bao nhiêu tuổi?

Lâm Dĩ Nhiên nói: “Tôi mười chín.”

Đối phương đáp: “Tôi cũng mười chín này.”

Lâm Dĩ Nhiên không biết nói gì với đối phương, cô không có đề tài, hơn nữa cô vốn là người nhạt nhẽo. Từ trước đến giờ cô đều rất yên tĩnh, mẹ cô còn tự trách về việc này, cảm thấy cô như vậy là liên quan đến chuyện không có ba.

Lâm Dĩ Nhiên nói với bà cô không cảm thấy mình bất hạnh, cô không hướng ngoại cũng không phải bởi vì tự ti.

Đối phương đột nhiên chạm vào cánh tay cô, lúc đó Lâm Dĩ Nhiên đang nghe Khâu Hành nói chuyện, bị người ta chạm vào đột ngột, cái muỗng đang cầm trong tay rơi xuống đất.

“Xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi.” Cô gái tóc hồng nói.

“Không sao.” Lâm Dĩ Nhiên cúi người nhặt.

Khâu Hành nghe thấy động tĩnh thì quét mắt nhìn qua, Lâm Dĩ Nhiên đang lấy giấy lau, Khâu Hành đang nói chuyện với lão Lâm, tiện tay lấy cái muỗng anh chưa dùng tới bỏ vào chén của Lâm Dĩ Nhiên.

“Anh nhà cô mlem quá nhỉ.” Tóc hồng nói.

Ý của cô ta ám chỉ Khâu Hành là bạn trai của Lâm Dĩ Nhiên, cả mùa hè này ai cũng xem họ là một cặp, Lâm Dĩ Nhiên cũng không giải thích.

Lúc cô ta nói lời này là khi Lâm Sưởng đang gắp một miếng sườn cho cô ta, Lâm Dĩ Nhiên không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười, mỉm cười nói: “Anh…”

Cái người Lâm Sưởng thực sự khiến người ta không nói ra được “Anh nhà cô”, Lâm Dĩ Nhiên khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Người của cô cũng… tốt lắm.”

“Anh ta á?” Tóc hồng liếc mắt nhìn Lâm Sưởng, “Xì” một tiếng.

Trên mặt cô ta lộ rõ vẻ khinh bỉ, Lâm Dĩ Nhiên hỏi: “Không phải hai người yêu nhau sao?”

Tóc hồng sáp đến, nói bên tai Lâm Dĩ Nhiên: “Tôi thua cược, quen đối phó mấy ngày thôi.”

Lâm Dĩ Nhiên kinh ngạc nhìn cô ta, cô ta cười nói: “Người đẹp ơi đừng nhìn tôi kiểu đó, ai mà chịu cho nổi.”

Tuy rằng Lâm Dĩ Nhiên không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô cũng đủ rõ ràng rồi, cô ta hỏi cô: “Học giỏi lắm phải không? Vừa nhìn là biết học sinh giỏi rồi.”

Không chờ Lâm Dĩ Nhiên đáp lời, cô ta nói tiếp: “Thời đại nào rồi, dăm ba chuyện yêu đương có gì quan trọng đâu?”

Cô ta cất cao giọng nói câu này, mọi người trên bàn đều nhìn cô ta, ngay cả Khâu Hành cũng nhìn sang.

Khuỷu tay Lâm Dĩ Nhiên khẽ chạm vào cô ta, ý bảo cô ta nói nhỏ thôi.

Bên này hai cô nói chuyện, bên kia lão Lâm và Khâu Hành uống chút rượu, uống không nhiều lắm.

Khâu Hành vẫn không đồng ý, lắc đầu nói: “Cứ tạm thế này đi.”

“Cậu cứng đầu cứng cổ phải không?” Lão Lâm nói anh.

Lão Lâm thật sự muốn giúp Khâu Hành, tuy rằng Khâu Hành gọi lão Lâm là anh, nhưng ông lại xem Khâu Hành như cháu trai của mình, thấy Khâu Hành khó khăn như vậy ông không đành lòng.

Khâu Hành biết lão Lâm thật lòng muốn cho anh mượn tiền, cũng nói một câu từ đáy lòng: “Anh, em trả nợ đến mức buồn nôn rồi, em muốn trả nhanh cho xong, thế thì em mới thấy có hy vọng.”

“Đáng đời cậu!” Lão Lâm mắng anh một câu, nói: “Ai bắt cậu trả? Lúc đó anh không cho cậu trả rồi mà phải không? Đưa hết tiền trong nhà là quá đủ rồi, ba cậu chết thì số tiền nợ coi như xóa bỏ.”

Khâu Hành không phản bác, chỉ cười.

“Cậu bán nhà máy, bán mấy chiếc xe của ba cậu, lấy tiền chia đầu này đầu nọ có thể trả được bao nhiêu thì trả, đến mức độ nào đó thôi chứ, thế mà cậu còn trả tiếp?” Lão Lâm nói đến phát bực, mắng anh: “Cậu đúng là đồ ngốc!”

Khâu Hành hiền lành ngồi nghe mắng, không cãi lại.

“Nếu ba cậu còn sống, cậu đồng ý giúp ông ấy trả nợ cũng được, ba cậu cũng mất rồi, không có chuyện đem tất cả mọi chuyện trút xuống đầu cậu!” Lão Lâm uống rượu, nói rất hăng.

Lúc này Khâu Hành mới mở miệng, nhã nhặn đáp một câu: “Ba em còn sống em sẽ không quan tâm.”

Lão Lâm nói: “Người mất rồi cậu mới báo hiếu hả?”

Khâu Hành tựa lưng vào ghế, nói: “Nếu ông ấy còn sống thì phải nhận hình phạt của mình, đó là thứ mà ông ấy phải trả, ông ấy phải tự gánh hậu quả.”

Lâm Dĩ Nhiên quay đầu nhìn Khâu Hành, vẻ mặt Khâu Hành vẫn nhàn nhạt, anh nói: “Nhưng ông ấy không còn nữa, em phải trả thay ông ấy. Mấy mạng người mà ông ấy nợ em phải giúp ông ấy bồi thường, mạng người em đã không đền nổi rồi thì tiền một xu cũng không thể thiếu, em không thể để cho ông ấy làm một con ma mang đầy nợ nần được.” 

Tối hôm đó, lần đầu tiên Lâm Dĩ Nhiên biết được chú Khâu chết như thế nào.

Dây dẫn điện nhà máy vi phạm quy định về xây dựng, kiểm tra phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn, chú Khâu coi đó là chuyện nhỏ mà bỏ qua. Lúc mạch điện bốc cháy, trong kho hàng có tổng cộng mười mấy người, bốn người chết, tám người bị thương nặng, năm người bị thương nhẹ.

Chú Khâu là một trong bốn người chết.

Trận hỏa hoạn này năm đó lên tin tức, các cuộc kiểm tra phòng cháy chữa cháy trên toàn tỉnh được chấn chỉnh lại. Khi đó Lâm Dĩ Nhiên mới lên lớp 10, không xem tivi cũng không có điện thoại di động, cô có nghe nói đến vụ cháy lần này, chỉ là cô không biết đó là nhà máy của chú Khâu.

Chính quyền phái tổ điều tra đến điều tra vụ cháy, cuối cùng tiền bồi thường cũng là do tổ điều tra ra hạn định. Có nhà không hài lòng với mức bồi thường này, họ yêu cầu phải bồi thường nhiều hơn nữa, Khâu Hành chấp nhận hết tất cả.

Bao nhiêu tiền cũng không đủ bồi thường mạng người, Khâu Hành chấp nhận đền.

Tiền, nhà, xe, nhà máy, công ty, toàn bộ đều bồi thường. Khâu Hành chỉ để lại hai chiếc xe cũ rách nát và căn nhà cũ không có sổ đỏ.

Dì Phương không chấp nhận được hiện thực, không chịu nổi đả kích, không đợi mọi chuyện giải quyết xong thì đã ngã bệnh.

Bắt đầu từ đây, Khâu Hành tự mình gánh vác tài sản đã bị phân tán và khoản nợ chưa trả xong, thi lấy giấy phép lái xe tải, một mình lái xe trên đường không biết ngày đêm.

“Ba em không phải cố ý.” Khâu Hành uống hết rượu còn lại trong ly, lão Lâm lại rót cho anh, Khâu Hành nói: “Ông ấy không phải người ăn quỵt, nếu ông ấy còn sống và thật sự bị phán quyết, cái gì cần phải bồi thường, ông ấy tuyệt đối sẽ chấp nhận hết tất cả.” 

Lão Lâm không phủ nhận, nói: “Ba cậu là người coi trọng mấy chuyện này.”

“Cho nên dù thế nào đi nữa em cũng phải giúp ông ấy trả, nếu không thì mấy lời ông ấy nổ về em coi như bỏ.” Khâu Hành cười: “Ông ấy nổ hơn mười năm rồi, nổ con trai của ông ấy có tương lai.”

“Cậu đúng là có tương lai mà.” Lão Lâm liếc nhìn đứa con trai ẩm ương ngồi đối diện mình, xuất phát từ nội tâm mà khen ngợi Khâu Hành: “Ba năm trả hơn bảy trăm nghìn tệ, cậu có bao nhiêu tuổi đâu chứ.”

“Đều do ba em để lại, nó là vốn ban đầu của ông ấy.” Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên nghe thấy, trong lòng cô rất khó chịu, không muốn khóc, chẳng qua là cảm thấy rất lạnh lẽo.

Vận mệnh rất biết trêu đùa con người, nó để cho một người thuận lợi mà trưởng thành, rồi sau đó lại không có một điềm báo trước nào, trong một đêm lấy đi hết tất cả của anh, lật ngược toàn bộ cuộc sống của anh.

Chú Khâu chết rồi, dì Phương bị bệnh, Khâu Hành chỉ còn lại duy nhất một khoản tiền phải bồi thường gần chín trăm nghìn tệ chưa trả xong.

“Anh nhà cô…” Tóc hồng ở dưới gầm bàn dựng thẳng ngón cái, nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Anh nhà cô cừ lắm.”

Lâm Dĩ Nhiên không muốn nói chuyện, đối phương nói tiếp: “Chúng ta kết bạn WeChat đi, đợi đến khi nào hai người chia tay, cô giới thiệu anh ấy cho tôi, để tôi với ảnh hẹn hò nào.”

Lâm Dĩ Nhiên mím môi, cuối cùng vẫn không kết bạn WeChat với cô ta.

*

Khâu Hành không uống nhiều, anh không thích uống rượu.

Sau đó Lão Lâm lại uống rượu trắng, ông ấy uống nhiều hơn Khâu Hành. Lâm Dĩ Nhiên giúp họ dọn dẹp bàn rồi mới theo Khâu Hành về nhà.

Họ không gọi xe, chầm chậm bước đi trên đường. Xe ở ngoại thành không nhiều, con đường trong khu phố cũ dây điện lộn xộn lộ ra bên ngoài, hệt như dáng vẻ mà khi Lâm Dĩ Nhiên còn bé.

Hai người sóng vai đi tới, đèn đường kéo dài cái bóng của họ, đi tới ngọn đèn đường kế tiếp, cái bóng phía dưới sẽ rút ngắn lại, sau đó dần dần kéo dài ra.

“Khâu Hành.” Lâm Dĩ Nhiên gọi anh.

Khâu Hành nhìn cô: “Ừ?”

Lâm Dĩ Nhiên hỏi thăm dò anh: “Anh còn nợ bao nhiêu nữa?”

“Làm gì? “Khâu Hành hỏi: “Muốn trả giúp tôi à?”

Lâm Dĩ Nhiên dè dặt nhìn anh, hỏi: “Được không?”

Có thể là bởi vì uống rượu, hôm nay Khâu Hành rất thích nói chuyện. Anh giơ tay xoa đầu cô, nói: “Không được, tiền của em thì em giữ cho kỹ vào, để còn mua nhà cho mình nữa.”

“Bây giờ lấy trả cho người ta trước, chờ anh có tiền rồi anh trả lại cho em, thế không phải giống nhau sao?” Lâm Dĩ Nhiên chỉ không muốn thấy anh cực khổ như vậy. Theo anh hai tháng, cô biết Khâu Hành sống như thế nào ở trên đường.

“Người ta mới nói vài câu thì em đã muốn trả nợ thay người ta, dễ lừa vậy à?” Tay Khâu Hành vẫn còn đặt trên đầu cô, mang theo chút cường độ mà ấn xuống: “Em bị thằng ất ơ này lừa rồi.”

Lâm Dĩ Nhiên cau mày nói: “Anh không phải người khác…”

“Thế tôi là ai nào?” Khâu Hành thuận miệng nói: “Tôi là hàng xóm mà mười năm rồi em chưa từng gặp.”

“Anh là Khâu Hành.” Lâm Dĩ Nhiên lập tức nói.

“Ai cũng không được.” Khâu Hành nói: “Không được đưa tiền của em cho bất cứ ai. Tôi cũng không muốn mắc nợ ai nữa.”

Chuyện này không thể lấy ra để thương lượng với Khâu Hành, anh cố ý nhấn mạnh Lâm Dĩ Nhiên và người khác không có gì khác biệt, đều là người mà ngay cả một xu anh cũng không muốn nhận từ họ.

Khâu Hành có chỗ rất mâu thuẫn, anh đối xử tốt với Lâm Dĩ Nhiên, thân với lão Lâm, nhưng lại ngăn cách mọi người ở bên ngoài thế giới của mình. Anh không muốn dung nạp bất kỳ ai, cũng không chấp nhận ai tiếp cận mình. 

Tựa như lần trước, khi Khâu Hành bảo Lâm Dĩ Nhiên phải giữ cho cuộc đời mình đi theo con đường cũ, không được ngã xuống, mỗi khi Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy mối quan hệ của mình với anh đã đủ thân thiết thì giây phút kế tiếp Khâu Hành sẽ kéo dài nó ra, để Lâm Dĩ Nhiên nhìn thấy lớp kính thủy tinh bao phủ thế giới bên ngoài của Khâu Hành.

Như thể cho dù bất cứ nơi nào, bất cứ ai ở trước mặt thì anh cũng có thể thoát ra mà không chút lưu luyến nào.

*

Lâm Dĩ Nhiên trầm mặc đi bên cạnh Khâu Hành, con đường hơn 2km, hai người không cần phải đi quá lâu. 

Rẽ qua một giao lộ nữa sẽ đến nhà, Khâu Hành chợt nói: “Đến trường đừng nói chuyện trong nhà em, bao gồm cả bạn cùng phòng của em.”

Lâm Dĩ Nhiên nhỏ giọng đáp: “Em biết rồi.”

“Yêu đương cũng được, nhưng đừng để người ta lừa.” Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên dừng bước, ngước mắt nhìn anh.

Khâu Hành không thấy ánh mắt của cô, nói tiếp: “Đừng có ai nói cái gì em cũng tin.”

Lâm Dĩ Nhiên nhấc chân đuổi theo anh, không trả lời, quay mặt nhìn sang một bên.

Sắp phải xa cách, Khâu Hành bắt đầu dặn dò Lâm Dĩ Nhiên, lần này anh nói nhiều hơn lần trước đó.

Lúc anh nói Lâm Dĩ Nhiên chỉ “Ừm” một tiếng, không thường đáp lại.

Quán thịt nướng ven đường có người đang uống rượu, Lâm Dĩ Nhiên cúi đầu nghe Khâu Hành nói chuyện, không rảnh nhìn người uống rượu ven đường.

Đến lúc đi tới gần, có người đột nhiên đưa tay kéo Lâm Dĩ Nhiên lại, động tác quá mức đột ngột, tay Lâm Dĩ Nhiên bị kéo xuống, cô kêu lên một tiếng ngã vào người đang ngồi.

“Ngã vào anh rồi em ơi.” Người kia ôm lấy Lâm Dĩ Nhiên, cúi đầu nhìn cô nói.

Người này đầy mùi rượu, Lâm Dĩ Nhiên lập tức đứng dậy, tim đập còn chưa khôi phục lại bình thường, đột nhiên nét mặt sa sầm trong một giây kế tiếp —

Cô nhận ra người này, chính là một trong những người chặn trước cửa nhà cô.

Khâu Hành đưa tay cho cô, gã đàn ông kia vẫn chưa buông tay Lâm Dĩ Nhiên ra, bàn tay to đầy mỡ của gã siết chặt cổ tay gầy gò của cô. Cô một phát túm được tay Khâu Hành, trong nháy mắt bắt được tay cô, Khâu Hành kéo mạnh Lâm Dĩ Nhiên vào lòng mình, tay ôm eo cô. 

“Buông ra.” Khâu Hành nói.

Khâu Hành vừa nói vừa cầm một chai bia lên.

Bàn đối phương có bốn người, ánh mắt Khâu Hành không hề sợ hãi, chỉ nhìn chằm chằm gã đầu trọc túm lấy Lâm Dĩ Nhiên.

“Mày nói buông thì buông à?” Đối phương không chỉ không tha, còn khiêu khích xoa cánh tay Lâm Dĩ Nhiên.

Lâm Dĩ Nhiên bị gã xoa đến mức buồn nôn, một tay khác níu chặt lấy quần áo Khâu Hành, mắt khép chặt.

Cô hoảng sợ gọi Khâu Hành, Khâu Hành động viên vỗ lưng cô, sau đó buông cô ra.

Đầu trọc cầm lấy cổ tay Lâm Dĩ Nhiên, nâng lên muốn hôn, không đợi môi gã sáp đến gần, Khâu Hành cầm chai rượu nhắm vào mặt gã mà đập xuống.

Chai rượu này khiến cho đối phương buông tay Lâm Dĩ Nhiên ra, cũng làm cho tình cảnh trong tích tắc loạn hết cả lên. Mấy người khác đứng dậy, Khâu Hành đẩy Lâm Dĩ Nhiên, ra hiệu cô chạy đi.

Khâu Hành đá bàn của họ, bốn người này đều uống say rồi, bên cạnh bày mấy kết chai không, đám người đó đứng không vững, nhưng khắp người lộ ra sự thô bạo dữ dằn.

Trong quán có mấy người chạy đến hóng chuyện, bà chủ rít gào lên bảo bọn họ đừng đánh. Xung quanh loạn lên, nhưng lần này Lâm Dĩ Nhiên lại không thấy sợ, không những không sợ, còn nghiêm mặt kéo cái ghế ở bên cạnh qua.

Hai tay cô nhấc cái ghế lên ném vào đám người đang uống say kia, thân thể gầy yếu dùng hết sức ném thật cao. 

Tiếng thét chói tai liên tục kéo dài của bà chủ vang lên, Lâm Dĩ Nhiên không biết sức lực từ đâu ra mà chỉ lo đánh người, ai đi về phía Khâu Hành thì cô sẽ ném ghế vào kẻ đó. 

Không biết qua bao lâu, Khâu Hành vươn tay về phía cô, Lâm Dĩ Nhiên quăng cái ghế đi, nắm chặt tay Khâu Hành.

Khâu Hành kéo cô chạy đi.

Bọn họ nhanh chân bỏ chạy, phía sau có hai người đang đuổi theo.

Lâm Dĩ Nhiên không quay đầu lại nhìn, chỉ chạy theo Khâu Hành về phía trước. Không khí tràn vào lá phổi khiến lồ ng ngực căng ra đau nhói, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, nhưng lại có một loại vui sướng nhẹ nhõm phá tan mọi thứ. 

Dốc hết sức lực để hô hấp và chạy trốn, mỗi một tế bào được thả lỏng và dòng máu tuôn trào trong cơ thể mạnh mẽ va vào nhau, từng hồi tim đập chạm đến tận xương.

Họ chạy xuyên qua khe hở của gió, xuyên qua ánh đèn đường.

Mãi cho đến tận khi Khâu Hành kéo cô vào một con hẻm tối mù, Lâm Dĩ Nhiên vẫn còn thở dữ dội.

Khâu Hành cũng thở hổn hển, nhét Lâm Dĩ Nhiên vào giữa anh và vách tường, đầu óc trống rỗng, huyệt thái dương đập thình thịch.

Ở trong bóng tối, đôi mắt Lâm Dĩ Nhiên chợt lóe sáng.

Không đợi Khâu Hành phản ứng lại, Lâm Dĩ Nhiên giơ tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play