Lê Hân vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu gặp mặt Kim Đại Hữu, khi đó cô vừa được anh chị đón về nhà không bao lâu, đầu cạo trọc, người gầy như que củi, đó cũng là dáng vẻ chật vật nhất của cô.
Mặc dù lúc đó cô ngoài mặt thì nói không để ý, nhưng trong lòng thật ra vẫn rất tự ti, cảm thấy mình dơ bẩn, bị cha mẹ nuôi bán cho gã đàn ông lớn tuổi, nói một cách khó nghe, tuy rằng cô tuyệt thực phản kháng nên chỉ bị gã đàn ông đó nhốt trong phòng bếp, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Lê Hân rất sợ người khác biết chuyện này, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, cho nên sau khi tới nhà anh chị, cô hầu như không bước ra khỏi cửa, cho dù là thím Vương nhà bên cạnh có qua thì cũng cố gắng trốn ở trong phòng.
Cũng may cô có một người chị tốt, chị chỉ nói với mọi người là cô bị cha mẹ nuôi ngược đãi, không hề nhắc đến chuyện bị bán cho gã đàn ông lớn tuổi kia.
Năm ấy cô mười ba tuổi, thân thể gầy yếu thể hàn do làm việc quá sức cùng với suy dinh dưỡng lâu ngày. Kim Đại Hữu là bạn của anh rể, được anh rể gọi đến kiểm tra tình trạng sức khỏe cho cô.
Lúc ấy, Kim Đại Hữu vừa đến nhà liền cười cô là hòa thượng.
Lê Hân khi đó kỳ thật không tức giận mấy, mà là trong lòng càng cảm thấy tự ti, bởi vì tự ti nên cô không dám biểu hiện ra bên ngoài, sợ người ta nhìn thấy sẽ chê cười, cho nên cô luôn cố gắng tỏ ra lạnh lùng, để cho người ta biết cô không phải người dễ bắt nạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play