Đã từng chỉ cần bà ta nói với bọn họ cha của Lê Tiêu đánh bà ta, Lê Tiêu không biết cố gắng như thế nào, bọn họ từng người một sẽ liền an ủi bà ta, nhưng lúc này tất cả bọn họ đều đang đổ mọi lỗi lầm lên trên người bà ta.
Nhưng rõ ràng bà ta không có làm gì cả.
Lê Tiêu học cái xấu sao lại có thể trách bà ta, rõ ràng là học theo cha của nó.
Bà ta thừa nhận, bà ta quả thật có chút thiên vị Hà Văn Hoa, nhưng kia cũng là vì con riêng hiểu chuyện, nhớ kỹ cái tốt của bà ta, hiểu được phải cảm ơn.
Lê Tiêu là con ruột thì sao? Sau này về già bà ta cũng chỉ có thể trông cậy vào con riêng.
Lâm Mỹ Như càng nghĩ càng đau lòng, cảm thấy những người này xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, căn bản không biết bà ta đã trải qua những gì, cuối cùng đỏ mắt tức giận nói với Giang Nhu: "Được thôi, có điều tôi nói cho cô biết, về sau tôi cũng sẽ không tới đây cầu xin cô nữa, tôi cũng coi như không có đứa con dâu này."
Giang Nhu ôm bụng, vẻ mặt bình tĩnh: "Tùy mẹ."
"..."
Lâm Mỹ Như oán hận nhìn cô một cái, sau đó xám xịt bước nhanh ra ngoài.
Người vừa đi, đám đông xem náo nhiệt cũng lần lượt trở về.
Trước khi rời đi, còn có mấy người lại đây an ủi Giang Nhu vài câu, nói cô đừng quá khổ sở, sống thật tốt với Lê Tiêu, những chuyện khác cũng không tiện hỏi quá nhiều.
Thím Vương là người cuối cùng rời đi, nhìn Giang Nhu nhịn không được nói: "Nếu không con đến nhà thím nấu đi, sẽ đỡ bị người ta chú ý."
Giang Nhu nhìn bà một cái, không nói gì.
Thím Vương ngượng ngùng: "Con đừng nghĩ nhiều, thím cũng không có ý gì khác. Được rồi, thím đi trước đây, con ở nhà một mình cẩn thận, nếu có việc gì có thể đến tìm thím."
Giang Nhu lúc này mới mỉm cười.
Lên tiếng: "Thím đi thong thả."
Chờ đi xa, chú Vương đến đón thím Vương nhịn không được nói: "Bà đúng là bị mỡ heo che mờ lý trí mà, con bé có công thức, muốn tìm ai hợp tác cũng được, đừng quá tham lam mà đẩy người ra bên ngoài, như vậy cũng không tốt cho chúng ta, cũng may con bé tốt tính, nếu đổi lại là Lê Tiêu, bà nghĩ nó sẽ cho bà sắc mặt tốt sao?"
Thím Vương bị nói đến sắc mặt không được tự nhiên: "Tôi cũng không có ý gì khác, còn không phải sợ con bé bị mẹ chồng lôi kéo đi mất sao?"
Mấy ngày nay việc buôn bán của sạp bọn họ rất tốt, không phải không có người học theo bọn họ bán ruột heo kho, nhưng chỉ là hương vị không ngon.
Rốt cuộc thì Giang Nhu và Lâm Mỹ Như mới là người một nhà, cho dù có ồn ào lớn đến mức nào, về sau cũng sẽ không thật sự cắt đứt.
Nếu tới nhà bọn họ làm, bà cũng sẽ có thể biết được làm như thế nào.
Chú Vương hừ lạnh: "Nếu có bị lôi kéo thì cũng là chuyện của nhà bọn họ, chúng ta kiếm ít lại một chút là được, bà thật sự coi Lê Tiêu là con nít dễ bắt nạt sao? Nếu nó trở về biết bà dám tính kế vợ nó, bà nghĩ xem nó có dám tới cửa tìm bà tính sổ hay không?"
Thím Vương tức khắc không nói nữa.
Trong lòng cũng có chút không dám chọc đến Lê Tiêu.
Chú Vương vẫn còn mấy câu chưa nói, ông cảm thấy Giang Nhu cũng không phải người dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài, sáng nay náo loạn một trận như vậy, mặc kệ mở đầu là chuyện như thế nào, nhưng từ giờ trở đi, mọi người xung quanh đều có ấn tượng khá hơn với Lê Tiêu.
Thậm chí có thể nói, chỉ cần Lê Tiêu sau này không gây chuyện, mọi người đều sẵn sàng chung sống hòa thuận với đôi vợ chồng trẻ này.
Giang Nhu cũng không đặt chuyện ồn ào lúc sáng vào lòng, ngược lại bởi vì được trút giận một hơi, tâm trạng của cô trở nên tốt hơn.
Buổi sáng cô đi một chuyến đến phố Nam, lấy quần áo và chăn đã đặt làm lần trước, hơn một tháng hợp tác cùng thím Vương kiếm được gần hai ngàn đồng tiền, mỗi ngày đều có một đến hai trăm đồng tiền lời.
Bởi vì có tiền, Giang Nhu lại vẽ thêm mấy kiểu dáng, sau đó chọn một ít vải bông mềm nhờ người làm thành mũ, găng tay và giày em bé, cũng làm cho bản thân hai bộ quần áo.
Cô mang đồ về nhà, đem quần áo em bé cùng hai chiếc áo sơ mi của Lê Tiêu đi giặt sạch và phơi lên.
Còn lại chăn nhỏ cùng những món khác, chuẩn bị đợi Lê Tiêu trở về thì để hắn giặt.
Cũng không biết có phải do lời nói của cô buổi sáng có ảnh hưởng quá lớn hay không, đến buổi chiều, có mấy phụ nữ lớn tuổi mang theo cháu đến cửa, trên tay xách theo một ít rau và đường, còn có quần áo cũ cháu trai cháu gái mặc khi còn nhỏ, để cho Giang Nhu giặt sạch rồi cho em bé mặc.
Giang Nhu tươi cười nhận lấy, mời bọn họ vào trong sân nói chuyện phiếm, còn đến phòng bếp lấy bánh dày đường đỏ tự làm cho bọn trẻ ăn.
Mấy bà ấy sợ cô không có ai chỉ bảo nên nhiệt tình lôi kéo cô nói một ít việc khi mang thai và sau khi sinh cần phải chú ý.
Cuối cùng còn có người nói: "Con và Tiểu Tiêu đều rất đẹp, đứa bé do hai người sinh ra chắc chắn cũng không tệ, cố gắng nuôi dạy cho tốt, đừng học theo mẹ chồng của con, sinh ra mà không nuôi dạy làm hại cả đời con trẻ. Tuy rằng trước kia Tiểu Tiêu đi sai đường, nhưng nó cũng là do chúng ta nhìn lớn lên, chưa từng làm chuyện gì thiếu đạo đức."
"Con trai ấy mà, chỉ là nghịch ngợm một chút, cứ học theo mấy bộ phim Hồng Kông đánh đấm cái gì mà đại ca tiểu đệ, muốn nói là học hư cũng không đúng. Thật sự học thói xấu vẫn là con trai nhà học Trương bên phố Bắc, đi theo tên đại ca nào đó, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc cái gì cũng có, đấy mới thật sự là hết thuốc chữa."
"Đúng vậy, mẹ chồng con từ lúc trẻ đã là như vậy, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu. Nếu lần sau bà ta lại đến, con cứ lớn tiếng kêu to, chúng ta sẽ tới chống lưng cho con. Đã tái giá rồi còn chạy tới đây tác oai tác quái, nực cười, con ruột không cần lại đi nuôi dưỡng một con hổ biết cười, thật đúng là đầu óc có vấn đề, Lê Tiêu đứa nhỏ này thật sự đáng thương."
Người lớn tuổi thích buôn chuyện, lại dễ mềm lòng, nghe những lời Giang Nhu nói lúc sáng xong, đều cảm thấy Lê Tiêu trước kia là đi sai đường, nhưng cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lý. Ngược lại, so với những đứa trẻ khác, hắn đáng thương hơn rất nhiều, còn nhỏ đã mất cha, mẹ ruột có cũng như không, lớn lên được như vậy cũng đã là không tồi.
Giang Nhu cũng là người có thể nói chuyện, còn chỉ cho bọn họ một số biện pháp dưỡng sinh, nói một hồi trời cũng đã tối, nếu không phải về nhà nấu cơm thì bọn họ cũng luyến tiếc ra về.
Trước lúc đi còn mời Giang Nhu đến nhà bọn họ chơi, cảm thấy con người cô rất tốt.
Tiễn người đi xong, Giang Nhu cũng đi nấu cơm.
Buổi tối, trước khi đi ngủ như thường lệ đem ruột heo đi kho.
Có thể là do cả ngày mệt mỏi, còn sớm đã cảm thấy buồn ngủ, gần như vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Nhu cũng chưa tỉnh.
Cuối cùng vẫn là cửa sổ bị đập mấy tiếng cô mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa xoa đôi mắt, chậm chạp hướng ra ngoài hô một tiếng: "Ai vậy?"
Bên ngoài trả lời một câu: "Là tôi, mở cửa đi."
Thanh âm của người đàn ông trầm thấp khàn khàn.
Nhưng Giang Nhu lập tức nhận ra, không xác định hô một tiếng: "Lê Tiêu?"
Không đợi đối phương đáp lại, liền nhanh chóng ôm bụng từ trên giường ngồi dậy, giường phát ra tiếng "kẽo kẹt", nghe được người bên ngoài khẩn trương nhắc nhở một câu: "Cô chậm một chút."
Giọng nói trầm ấm mang theo ý cười nhàn nhạt.
Giang Nhu không nghe ra thấy, cô bật đèn, sau đó tìm được giày dưới giường, đứng dậy đi mở cửa phòng, lại đi ra ngoài mở cổng.
Người kia đã đứng sẵn trước cổng, trên vai vác một cái túi da rắn, một tay khác còn xách theo một cái túi vải thô, sải bước qua ngưỡng cửa.
Giang Nhu đứng qua một bên nhường đường, sau đó dường như nhớ ra cái gì, xoay người bật đèn trong nhà chính.
Đèn trong nhà chính đã được thay mới, Giang Nhu ghét bỏ ánh sáng ban đầu quá mờ, buổi tối ở nhà một mình có chút sợ hãi, nên đã thay đèn trong nhà chính và trong bếp thành loại bóng đèn một trăm oát.
Ánh sáng trắng chói mắt thắp sáng toàn bộ nhà chính, cũng chiếu rõ hình dáng của người đàn ông.
Gần hai tháng không gặp, Lê Tiêu cơ hồ gầy hơn rất nhiều, da cũng trắng hơn một chút, đường nét trên khuôn mặt cũng sắc sảo hơn.
Có điều biến hóa lớn nhất, vẫn là hắn đã cắt phăng mái tóc dài và thay bằng kiểu đầu đinh.
Kiểu tóc dễ dàng để lộ khuyết điểm nhất khi ở trên người hắn ngược lại như dệt hoa trên gấm, dáng đầu tròn đẹp đẽ, đã không có tóc dài che đậy, khuôn mặt điển trai nổi bật đầy đủ ưu điểm của toàn bộ đường nét trên khuôn mặt, tỉ lệ rất hoàn hảo, mặt mày tinh xảo xuất sắc.
Lúc để tóc dài là một tên lưu manh đẹp trai, khi cắt đầu đinh lại là một vẻ đẹp kiêu ngạo sắc bén, trong vẻ đẹp đó cũng mang theo vài phần nguy hiểm xấu xa.
Tuy nhiên sự nguy hiểm xấu xa này lại đặc biệt hấp dẫn người khác, chính là kiểu biết rõ hắn rất nguy hiểm vẫn không nhịn được muốn đến gần, hơi thở đàn ông quá thu hút.
Giang Nhu trong lúc nhất thời đã nhìn đến ngây ngẩn cả người, Lê Tiêu bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, cho rằng kiểu tóc mới của mình có hơi kì quái.
Hắn là ngại tóc dài vướng bận, cho nên khi đi ngang qua tiệm cắt tóc liền dứt khoát cắt.
Ném hành lí xuống đất, giơ tay sờ đầu, xoay người đi về phía bàn lớn, trên bàn không có ly, chỉ có một bình thuỷ cùng ấm trà, ly uống nước của Lê Tiêu đã bị Giang Nhu rửa sạch cất vào tủ chén còn ly của cô thì đang ở trong phòng.
Người đàn ông cũng mặc kệ, trực tiếp cầm lấy ấm trà ngửa đầu rót thẳng vào miệng, dáng vẻ như khát đến không chịu được.
Giang Nhu nhìn hắn như thế, tuy rằng đã lâu không gặp sinh ra cảm giác xa lạ nhưng cũng không khỏi có chút đau lòng: "Tôi đi xào một ít mì cho anh."
Trực tiếp đi vào phòng bếp.
Buổi tối cô ăn mì xào, cố ý chuẩn bị nhiều hơn một chút để ngày mai ăn, ở nhà một mình liền thích lười biếng.
Ngay khi cô vừa nhóm bếp, người kia đi tới, trên vai còn mang một cái khăn màu trắng, hắn đi thẳng đến chỗ bàn để dụng cụ vệ sinh cá nhân, cầm lấy chậu rửa mặt ngày thường Giang Nhu hay sử dụng, trực tiếp múc một chậu nước lạnh từ thùng.
Giang Nhu nhét một nắm củi vào bếp lò xong đứng lên, thấy một màn như vậy, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn là nhịn xuống không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ sáng mai nên mang chậu đi rửa.
Đổ nước vào trong nồi, xoay người lấy mì trong tủ chén ra, cuối tháng chín thời tiết lạnh hơn một chút, mì có để cả đêm cũng sẽ không hư.
Cô cũng lấy thêm một ít rau xanh, cà rốt, giá đỗ, cùng hai quả trứng gà còn dư lại trong nhà, rau xanh rửa sạch để riêng, cà rốt bào sợi, trứng gà bỏ vào chén rồi đánh tan.
Sau khi nước trong nồi sôi thì đem mì chần sơ qua, đợi chín bảy tám phần thì vớt ra bỏ vào nước lạnh. Tiếp tục rửa sạch nồi rồi cho dầu vào, trước tiên chiên trứng gà, dùng xẻng làm nát, lại cho rau xanh, mì sợi vào xào với lửa lớn, thêm hẹ băm nhỏ, nước tương, dầu hào, cùng một chút muối.
Giang Nhu cũng gắp một khúc ruột heo kho từ trong nồi bên cạnh, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, trực tiếp bỏ vào nồi xào chung.
Lê Tiêu rửa mặt xong liền ngồi xuống canh lửa dưới đáy bếp lò, đôi mắt nhìn ánh lửa bập bùng trong lò, lại ngửi thấy trong bếp tràn ngập mùi thơm, cả người mới thật sự được thả lỏng.