Nghe đến cuối cùng, Giang Nhu trấn an bà: "Thím hiện tại cuối cùng hết khổ, con gái vào đại học, điều kiện trong nhà cũng tốt, hàng xóm xung quanh khi nói đến thím có ai mà không hâm mộ chứ?"
Thím Vương cảm thấy Giang Nhu nói chuyện đặc biệt dễ nghe, khen ngợi hết lời làm bà cười không ngậm được mồm: "Cũng được thôi, cứ từ từ, ngày tháng trôi qua sẽ ngày càng tốt hơn, thím bây giờ cũng chỉ mong con gái học xong đại học rồi mang thím lên thành phố hưởng phúc."
Lại nghe thấy bà nói đến con gái, Giang Nhu nhịn cười, tiếp tục khen ngợi: "Thím đúng là người có phúc, thu nhập ổn định, con gái lại thi đậu đại học trở nên nổi bật, mấy chuyện đó đều không thể thiếu công lao tính toán tỉ mỉ cùng lo toan việc nhà của thím, con đúng là cần phải học tập thêm ở thím."
Nói xong trong ánh mắt còn mang theo vài phần hâm mộ: "Lần này A Tiêu đi xa nhà, trong lòng con vẫn không thể yên ổn được, con không cầu anh ấy kiếm được nhiều tiền, chỉ cần người quay về bình an là tốt rồi. Có điều, cũng may hiện tạo anh ấy đã có chí tiến thủ, biết kiếm tiền nuôi gia đình, mấy ngày trước vào đồn cảnh sát cũng là vì bị người ta khinh khi đến trên đầu nên mới không nhịn được nữa, anh ấy đã bảo đảm với con về sau sẽ không bao giờ đánh nhau nữa."
Thím Vương vẫn cảm thấy Lê Tiêu không đáng tin, đứa trẻ đó từ nhỏ đã ngỗ ngược, làm sao có thể thành thật sửa đổi được chứ.
Nhưng ấn tượng của bà với Giang Nhu không tồi, vì thế có ân cần chỉ dạy cô: "Đàn ông chỉ nghe lời ngon ngọt, lão chồng nhà thím trước kia cũng không biết quan tâm gì đến người khác, con xem hiện tại đi, trong nhà ngoài ngỏ đều là một tay ông ấy lo liệu, Lê Tiêu đứa bé kia cũng không tính là quá xấu, đừng để nó giao du với mấy tên lưu manh ở bên ngoài nữa, thỉnh thoảng dỗ dành, khóc lóc thì cái gì nó cũng sẽ nghe con hết."
"Dạ."
Giang Nhu dường như có chút thẹn thùng cúi đầu, sờ sờ bụng, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hơi có chút xấu hổ hỏi: "Thím, thím cảm thấy muốn ruột heo kho của con có hương vị thế nào? Nếu đem bán có thể có người mua hay không?"
Thím Vương đang vò quần áo, nghe xong lời này, có chút kinh ngạc nhìn Giang Nhu: "Con muốn bán ruột heo?"
Giang Nhu thẹn thùng nhìn bà một cái, tựa hồ da mặt mỏng khó có thể mở miệng, nhưng vẫn là nói: "Trong nhà không có nhiều tiền, tuy rằng lúc A Tiêu đi có để lại cho con một ít tiền, nhưng con nghĩ xa hơn, đợi đến khi đứa bé ra đời chỉ sợ cần phải tiêu không ít tiền, con cũng không xác định anh ấy ở bên ngoài có thể kiếm được tiền hay không nữa."
Thím Vương thật sự cho rằng số tiền Lê Tiêu để lại không đủ dùng, không cần suy nghĩ liền tức giận phụ họa: "Đàn ông đúng là đều cùng một dạng, bọn họ cho rằng phụ nữ chỉ ở nhà uống nước thôi sao, dầu, muối, tương, giấm những thứ đó không cần phải tốn tiền mua chắc!?"
Giang Nhu bất đắc dĩ nói theo bà: "Đúng vậy, cho nên con mới nghĩ đến chuyện hợp tác với thím."
"Hợp tác với thím?" Thím Vương kinh ngạc.
Ngay cả động tác của hai tay cũng dừng lại.
Giang Nhu tiếp tục nói: "Con đang nghĩ đến, thím sẽ cung cấp ruột heo các loại, con đem kho, sau đó đến chợ thuê một sạp hàng cùng nhau bán, trừ bỏ chi phí, lợi nhuận cuối cùng chia đôi, thím thấy thế nào?"
"Công thức làm món ruột heo này là do con tìm được trong cuốn sách trước kia của bà nội Lê Tiêu, con cũng không hiểu, chỉ là cảm thấy không tồi nên mới học theo mà làm, cuối cùng thật đúng là ăn khá ngon, đáng tiếc chỉ có duy nhất công thức này, có điều chắc cũng đã đủ rồi. Thím nghĩ thử đi, món ruột heo kho này có hương vị không tồi, mua về nhà là có thể trực tiếp ăn, tiết kiệm sức lực và thời gian, nữ công nhân trong huyện chắc hẳn sẽ thích."
Thím Vương nghe thấy vậy liền động tâm, không cần suy nghĩ đã trả lời: "Cần gì phải thuê thêm sạp, cứ trực tiếp bán ở chỗ trống bên cạnh sạp thịt của chú con là được."
"Như vậy có thể không tốt lắm hay không?"
"Có thể có cái gì không tốt? Ruột heo làm gì có ai ăn? Chỉ có ăn tết mới mua về dùng làm lạp xưởng, trong chợ cũng không có ai bán cái này, đến lúc đó chúng ta tăng giá lên một chút, năm đồng tiền một cân, con làm thím bán…"
Càng nghĩ càng kích động, thím Vương như thể đã nhìn thấy dáng vẻ của chính mình khi đếm tiền.
Tuy rằng nhà bà bán thịt, nhưng ngoài chợ cũng có mấy nhà khác cũng bán thịt, tiền kiếm được cũng không tính là nhiều, đến lúc đó khách hàng đến phía trước sạp hàng của nhà bà mua ruột heo kho, nói không chừng cũng thuận tiện mua một ít thịt tươi sống.
Xét cho cùng, trong nhà cũng là làm buôn bán, thím Vương cũng có chút tầm nhìn, cảm thấy việc buôn bán này có thể làm.
Kiếm tiền là một chuyện tốt, hà cớ gì lại đẩy nó ra bên ngoài? Cũng là bởi vì Lê Tiêu không có ở nhà, bụng Giang Nhu thì đã lớn nên loại chuyện tốt này mới có thể rơi xuống trên người bà, nếu không chỉ sợ đã không có phần của chính mình.
Bà chỉ có một đứa con gái, không có anh chị em, hiện tại nó còn đang cố gắng học đại học, kiếm được nhiều tiền mới tự tin.
Nghĩ như vậy, thím Vương ức chế không được kích động nói: "Con gái, con đợi một chút, trong nhà còn một mẻ ruột heo tươi mới, hôm nay con lấy về kho đi, ngày mai chúng ta sẽ khai trương, chiều nay thím sẽ dọn dẹp sạp hàng kia của chú con, nhà con còn đủ củi không, nếu không đủ thím cho con một ít."
Giang Nhu cũng không khách khí: "Được, thím lấy bao nhiêu cũng được, ruột heo kho có thể bảo quản được hai ngày, không sợ bán không xong, sáng ngày mai là có thể kho xong, củi thì không cần, trong nhà vẫn còn."
"Được."
Thím Vương cũng không tiếp tục giặt quần áo, trực tiếp đến phòng bếp lấy ruột heo, cầm lên thì thấy nặng, còn đưa Giang Nhu về đến tận nhà."
Sau đó chính mình vội vội vàng vàng đi về, trong lòng thầm nghĩ Giang Nhu đứa nhỏ này không tồi, chỉ là mệnh quá khổ gả cho Lê Tiêu, đã mang thai rồi còn nghĩ cách kiếm tiền, có điều cũng bởi vì theo Lê Tiêu nên mới có thể biết công thức này.
Bà có nghe nói, bà nội của Lê Tiêu năm đó từng làm giúp việc cho gia đình địa chủ, nói không chừng chính là từ nhà của địa chủ mới biết đến công thức kia, đồ vật của nhà địa chủ có thể kém được sao?
Giang Nhu về đến nhà thì đã gần mười một giờ, cô cũng không nóng vội, trước tiên làm cơm trưa cho chính mình, cơm nước xong còn lăn ra ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy mới bắt đầu sơ chế ruột heo.
Nếu đã tìm được công việc có thể kiếm ra tiền, cô cũng lười tiếp tục làm quần áo em bé, chuẩn bị chờ kiếm được tiền xong thì đặt người ta làm, cô làm vừa chậm vừa xấu, nhưng thật ra cũng có thể để làm tã cùng khăn thấm nước bọt.
Cô cũng là người rất có đầu óc, dù sao thì anh trai và chị dâu của cô đều là người có sự nghiệp thành công, thường xuyên ở trên bàn cơm giảng giải một ít kiến thức làm ăn buôn bán, nghe được nhiều, Giang Nhu cũng tự nhiên không ngốc, cho nên khi nói chuyện phiếm với thím Vương cố ý nói nhiều mấy câu khen ngợi đối phương, lại tỏ ra yếu thế, nâng đối phương lên tận mây xanh, việc buôn bán cũng liền thuận lý thành chương, thời điểm hợp tác người ta cũng sẽ không khi dễ cô.
Đương nhiên, lôi Lê Tiêu ra nói, không chỉ là vì tỏ ra yếu thế, mà còn là nhắc nhở thím Vương sau lưng cô có người, nếu bà ấy dám lừa cô, tên lưu manh Lê Tiêu là người không dễ chọc đâu.
Mặc kệ thím Vương lúc ấy nghĩ cái gì, dù sao Giang Nhu cũng đã đạt được mục đích.
Buổi sáng hôm sau, lúc thím Vương qua đây lấy ruột heo kho, lại mang cho Giang Nhu một rổ ruột heo tươi mới, có điều trước khi đi còn nói một câu rào trước: "Thu nhập ngày đầu tiên có thể sẽ không quá tốt, con cũng đừng ôm quá nhiều hy vọng, chúng ta từ từ mà làm."
Sợ bán không tốt làm cho Giang Nhu thất vọng, dù sao thì nhà bọn họ cũng không dựa vào thứ này để kiếm cơm, nhưng Giang Nhu hẳn là đã gửi tất cả hy vọng vào món này.
Giang Nhu gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Con hiểu mà, thím cũng đừng đặt gánh nặng, chúng ta không nóng vội."
Trái lại còn an ủi bà.
"Ai da."
Thím Vương lúc này nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm thấy ở chung với Giang Nhu thật là thoải mái.
Bưng một nồi lớn ruột heo kho rời đi.
Buổi sáng Giang Nhu không làm việc, chỉ đem quần áo đi giặt sạch, sau đó ngồi dưới gốc cây trong sân may tã em bé.
Đến khoảng mười giờ, cửa lớn ngoài sân bị người khác gõ vang, Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là thím Vương, hướng ra ngoài hô một tiếng: "Ai đấy?"
Bên ngoài lặng im một chút, sau đó một truyền đến một giọng nữ: "Giang Nhu, là mình."
Giang Nhu vẫn còn có chút mơ hồ khi nghe thấy thanh âm, không nghe ra được người tới là ai.
Cô đứng dậy đi mở cửa, sau đó nhìn thấy hai nữ sinh ăn mặc mộc mạc đứng trước cửa sân, cô có hơi sửng sốt, hồi lâu mới nhận ra đó là hai bạn học cao trung của nguyên thân, một trong số họ là người cùng thôn với cô.
Hai bạn học nữ một người tên là Trương Bình, một người tên là Hoàng Thanh Thanh.
Người tên Trương Bình để tóc ngắn, khuôn mặt tròn trịa, nhìn thấy Giang Nhu ra tới thì nhoẻn miệng cười: "Tiểu Nhu."
Hoàng Thanh Thanh bên cạnh là người cùng thôn với Giang Nhu, để tóc dài và cột kiểu tóc đuôi ngựa nên làm cho phần đầu phía trước có vẻ to ra. Cô ta không nói chuyện, ánh mắt trước tiên quét hai vòng trên người Giang Nhu, cuối cùng dừng ở cái bụng tròn vo, trong mắt mang theo vài phần khinh thường.
Rốt cuộc thì Giang Nhu cũng là người xuất thân từ trường cảnh sát, cho dù là thay đổi cơ thể, cũng cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt và hiểu tình của người khác.
Cô có thể cảm giác được cô gái cùng thôn này không thân thiện với mình cho lắm.
Cô cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Trương Bình, nhiệt tình nói: "Sao cậu lại đến đây? Mau vào trong ngồi đi."
Trên tay Trương Bình còn xách theo một túi lưới quả lê, có chút câu nệ đi theo phía sau Giang Nhu, hai người lúc học sơ trung là bạn cùng bàn, tuy rằng sau khi lên cao trung thì không cùng ban, nhưng lại ở cùng kí túc xá, quan hệ rất thân thiết.
Cho nên khi nói chuyện cũng ít đi vài phần khách khí, nghiêng đầu nhìn vào trong nhà, nhỏ giọng hỏi Giang Nhu: "Người kia có ở nhà không?"
"Người kia" ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Giang Nhu nhìn bộ dạng cẩn thận của cô nàng, không nhịn được buồn cười: "Đừng sợ, anh ấy không có ở nhà."
Trương Bình nghe thấy lời này thì mỉm cười, cả người cũng thả lỏng hơn một chút: "Chúng mình hôm nay mới được nghỉ, mình trước tiên đến đây thăm cậu, buổi chiều sẽ thu xếp về nhà."
Mấy ngày trước khi diễn ra kì thi đại học, cao nhất và cao nhị được nghỉ, cho nên sau khi thi đại học xong bọn họ phải học bù thêm mấy ngày.
Giang Nhu dẫn bọn họ đến ngồi dưới bóng cây, trong sân có một gốc cây hạnh, tuy rằng không có ra quả, nhưng vẫn rất râm mát.
Trong nhà họ Lê không có nhiều thứ khác lắm, ngoại trừ gỗ và đồ gia dụng, phòng chứa đồ bên cạnh phòng bếp chất đầy các loại đồ gia dụng mà ông nội Lê Tiêu để lại, đều là một ít ghế dài và bàn nhỏ.
Mấy ngày nay Giang Nhu đã lục tìm mấy thứ còn dùng được đem ra lau khô, còn tìm thấy một cái xích đu, xích đu bị cô kéo đến dưới tàng cây.
Lúc không có việc gì làm thì ngồi trên đó đong đưa, cầm chiếc quạt hương bồ lớn, bên cạnh lại đặt một ly nước đường đỏ.
Khỏi phải nói cả ngày trôi qua thoải mái như thế nào.
Bé con trong bụng cũng thích, mỗi lần cô uống nước đường đỏ, bé con đều hoạt bát đá cô mấy cái.
Cũng không biết là do mấy ngày nay ăn ngon uống tốt, hay là do tâm tình nhàn nhã, tự tại mà khi soi gương lại có cảm giác sắc mặt rất tốt, cằm cũng tròn hơn một tí, trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Trương Bình cũng phát hiện ra điểm này, trước kia Giang Nhu đẹp thì có đẹp, nhưng quá gầy, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay, cả người luôn là vẻ mặt đau khổ, đầu cúi đến rất thấp.
Nhìn ánh mắt trong trẻo cùng bộ dáng mỉm cười ôn nhu của cô ấy lúc này, trong lúc nhất thời cũng suýt thì không nhận ra.