Chương 2

“ Vậy sao? Là anh nghe nhầm rồi à?”. Lâm Mộ đành tiếp tục cuộc gọi, kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết liệu Lâm Mộ có thể kiên nhẫn được bao lâu bởi Lục Tiêu vốn không thích nghe điện thoại, cứ như 800 năm rồi anh ta chưa nạp tiền điện thoại vậy.

....…

Tây Nam, Trung Quốc, nổi tiếng với địa hình núi đá vôi tuyệt đẹp. Khi mặt trời mọc, những tia sáng rực rỡ chiếu qua những đám mây, làm sáng cả những đỉnh núi đơn độc, khiến chúng trở nên đẹp đẽ, linh thiêng và tráng lệ.

Trên một đỉnh núi nọ, nơi mà tổ tiên nhà họ Lục được an nghỉ, có một ngôi mộ cổ đã được xây dựng từ hàng trăm năm trước. Hằng năm, trước Lễ Thanh Minh, con cháu họ Lục đều kiên trì trèo đèo vượt núi đến đây để tỏ lòng thành kính với tổ tiên, quét dọn ngôi mộ một cách cẩn thận.

Tảo mộ là điều vô cùng quan trọng đối với nhà họ Lục cả trăm năm nay. Tảo mộ không được phép nhờ người khác đi thay, nên lúc này 3 anh em nhà họ Lục, anh cả Lục Lâu, anh hai Lục Ngọc Thụ, em út Lục Tiêu, đang từng bước lên đỉnh núi.

Lên được đỉnh núi cũng đã 5 giờ, ba anh em họ Lục bèn cùng nhau dọn dẹp phần mộ tổ tiên, thoáng chốc đã qua ba bốn tiếng đồng hồ.

Lục Tiêu tay cầm cưa điện, từ trên cây nhảy xuống, duỗi duỗi đôi chân dài của mình, thân hình hắn cao lớn, thẳng tắp. Trên cổ và cánh tay có những vết đỏ do bị cọ xát, màu đỏ đó nổi bật trên làn da trắng lạnh.

Hắn ăn mặc đơn giản, chiếc áo phông cùng áo khoác, kết hợp với đó là chiếc quần túi hộp, từ trên xuống dưới chỉ toàn một màu đen, điều này càng làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Giữa những ngọn núi cao vút và dòng sông xanh tuyệt đẹp, trên đỉnh núi cao vạn trượng đó, khuôn mặt của hắn giống như đang tỏa ra ánh hào quang, khiến người ta nhìn vào cảm thấy như mình được diện kiến dung nhan của một vị thần trong thần thoại cổ.

“Được rồi, quỳ lạy xong rồi chuẩn bị đồ rồi xuống núi đi.” Anh cả Lục Lâu nói

Ba anh em đều nóng đến mức cởi cả áo khoác, thay phiên nhau quỳ trước mộ tổ tiên, vái đầu lạy ba cái. Đầu tiên là anh cả Lục Lâu, tiếp đến là anh hai Lục Ngọc Thụ, cả hai người đều im lặng không nói, quy củ mà vái lạy tổ tiên.

Cuối cùng đến phiên Lục Tiêu, hắn cong gối quỳ xuống, mặt không chút biểu tình nhưng giọng nói lại vô cùng dõng dạc: “ Mong các ngài phù hộ cho vợ con.”Lục Tiêu nói vậy, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười nhạo của hai người anh.

Anh cả: “ Cái bộ dạng không có tiền đồ này của em đừng để tổ tiên chúng ta thấy chứ.”

Anh hai: “ Em thế này lúc chết không thể thành tiên được đâu.”

Lục Tiêu lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, chỉ liếc một cái không nói gì, mặt vẫn hướng về phía ngôi mộ, dặn dò cẩn thận: “ Vợ con tên Mạnh Tuyết Hoàn, mong ngài nhớ rõ.”

Nói xong, Lục Tiêu cúi người vái lạy lần cuối. Sau đó hắn liền đứng dậy, lấy áo khoác treo trên cành cây, rũ rũ vài cái, những chiếc lá theo đó mà rơi xuống. Hắn lấy điện thoại ra, vốn chỉ định xem giờ thì phát hiện ra cả đống cuộc gọi nhỡ.

8 giờ rưỡi

Lục Tiêu không để ý lắm, chỉ nhìn lướt qua, đang định tắt màn hình thì tín hiệu mạng trên núi ban đầu còn kém đột nhiên được kết nối. Màn hình điện thoại liền nhảy ra một tin tức nóng hổi.

Từ khóa “ Mạnh Tuyết Hoàn”

Lục Tiêu vội vàng chạy theo tín hiệu, mở weibo cẩn thận xem từ đầu đến cuối liền cau mày.

Người đại diện đang làm cái gì vậy? Đến cái chuyện cỏn con này mà còn không thể xử lí tốt được sao? Lục Tiêu nhắm mắt lại, trầm ngâm một hồi, sau đó ngay lập tức mở weibo đăng bài làm sáng tỏ.

Tín hiệu trên đỉnh núi kém đến mức phải mất cả phút mới đăng được một dòng trạng thái.

Anh cả Lục kiên nhẫn đợi một lúc, nói: “Sao vậy, em định chờ tổ tông hiển linh rồi mới về sao?”

Lục Tiêu: “Phắn.”

Anh cả và anh hai thấy tâm tình hắn đột nhiên tệ như vậy, thức thời liền không nói, miễn cho đang ở trước mặt tổ tiên mà ra tay đánh nhau. Ba anh em cùng tới, lúc về lại chỉ có một người, người khác mà biết nguyên nhân họ sẽ lôi ra bàn tán cả năm mất.

Tuy Lục Lâu và Lục Ngọc Thụ thể lực không tồi, nhưng đứng trước một lính đặc chủng xuất ngũ như Lục Tiêu thì họ hoàn toàn không có phần thắng. 

Những tia nắng mặt trời xuyên qua những đám mây, tỏa ra ánh vàng.

Lục Lâu giờ tay che nắng, nhìn về phía ngọn núi gần đó, hoa núi nở rộ đủ loại màu sắc, hắn nheo mắt nói: “ Năm ngoái anh có đề nghị mua ngọn núi bên cạnh để xây dựng sân bay, sau đó chúng ta có thể xây thêm một cây cầu có mái che....”

Lục Ngọc Thụ: “ Thư kí thương lượng rồi, họ không bán.”“ Đành thôi vậy.” Lục Lâu  có chút tiếc nuối, hắn không muốn phá hỏng cảnh vật vốn có của ngôi mộ này, dự định sẽ xây sân bay trực thăng ở ngọn núi bên cạnh, rất tiện lợi, nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được.

Xem ra sang năm vẫn là để Lục Tiêu phụ trách đi.

Lục Tiêu đang định rời đi thì lại nhận được một tin nhắn khác.

Người đại diện của Mạnh Tuyết Hoàn nói rằng bài viết của hai người bọn tình cờ được đăng cùng một lúc, khiến cho cư dân mạng  cho rằng bọn họ có mối quan hệ mờ ám. Lâm Mộ muốn liên lạc với Lục Tiêu để bàn bạc cách giải quyết.

Lục Tiêu chăm chú nhìn tin nhắn trên điện thoại, tim đập thình thịch, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Đột nhiên, trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến từ người đại diện.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, hắn nhanh chóng ném chiếc điện thoại vào vạc đá đốt tiền. Chiếc điện thoại đáng thương đập vào thành vạc, thê thảm rơi xuống vỡ tan tành.

Anh cả: “ ? ”

Lục Tiêu thản nhiên nói: “ Tổ tiên hiển linh, em đốt cho bọn họ chút đồ để giải trí.”

Anh hai: “ ??? ”

Lục Lâu: “Chúng ta xuống núi thôi.”

 

Lục Lâu và Lục Ngọc Thụ đưa mắt nhìn nhau, nhún vai. Đây cũng chẳng phải bí mật gì, Lục Lâu vốn không thường trả lời điện thoại, có điện thoại hay không cũng chả quan trọng.

Xuống núi được một lúc, một chiếc trực thăng từ xa bay tới, dần dần đáp xuống mặt đất, động cơ gầm lên như sấm.

Anh cả Lục ngồi trực thăng rời đi đã phải chạy đua với thời gian, vừa đáp xuống thành phố đã phải lái xe đến Nam Thành để họp, anh hai Lục thì ngồi phía sau đọc hợp đồng cần xử lí.

Lục Tiêu không ngồi chung trực thăng với họ, hắn là người duy nhất lái xe máy đến. Điều này dường như đã trở thành thói quen của anh em hắn. Bởi nếu một bên xảy ra chuyện thì vẫn còn bên còn lại sẽ xử lí mọi chuyện.

Lục Tiêu vặn vặn tay ga, phi xe hướng về thành phố.…

....…

Mạnh Tuyết Hoàn ngồi trên sofa, trong tay ôm cái gối thêu hoa mẫu đơn rất tinh xảo. Cổ tay thon dài trắng nõn của cậu đặt trên bông hoa mẫu đơn nhè nhẹ vuốt.

Cậu ngồi thẳng dậy: “ Anh ấy vẫn không bắt máy à?”

“ Ừm, tắt máy rồi.”

Lâm Mộ ngượng ngùng buông điện thoại, muốn gọi được cho Lục Tiêu là điều rất khó, những người khác đều nói rằng đừng mong có thể gọi được cho Lục Tiêu, chỉ mong hắn thấy và chờ gọi lại thôi.Muốn PR hiệu quả thì cần phải lựa thời điểm tốt nhất, thế nhưng sáng nay thời gian vàng đó cũng trôi qua rồi, chỉ đành chịu thôi cả diễn viên lẫn người đại diện đều ngủ như heo chết.

“ Nếu không hay là chúng ta giải thích trước ?”

Mạnh Tuyết Hoàn rũ mắt, nói: “ Giải thích nhiều sẽ chỉ khiến người khác thêm phiền, cứ mặc kệ họ thôi.”

Dù sao cũng chỉ là dân mạng phỏng đoán, chờ qua một thời gian nữa, nhiệt độ qua đi, cậu và Lục Tiêu không có động tĩnh gì, dần dần cũng sẽ chìm thôi.

“ Anh có thể giúp em nhanh chóng tìm nơi ở mới được không?”. Mạnh Tuyết Hoàn không thích bị chặn đến nỗi không thể ra ngoài. Hiện giờ đang là mùa xuân, thời tiết đẹp như vậy, cậu muốn ra công viên đi dạo hít thở không khí trong lành.

Lâm Mộ nói: “ Hai năm nay cậu cũng kiếm được kha khá tiền rồi, bình thường đều tiết kiệm, cũng không thấy cậu đi đầu tư, sao không trực tiếp mua một căn nhà đi.” Người bình thường nếu có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ mua nhà mà hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng Mạnh Tuyết Hoàn từ trước đến nay chưa bao giờ thấy xuất hiện suy nghĩ đó.

Mạnh Tuyết Hoàn: “ Ừm... Em tiêu hết tiền rồi.”

Lâm Mộ: “....Hả?”

Tiêu hết ?! Hết là hết thế nào ?! Thù lao đóng phim, phí đóng đại ngôn rồi còn tiền thương vụ nữa...Số tiền như vậy, mấy ngàn vạn lận đó, nói tiêu hết thì hết được sao ?!

Lâm Mộ nhìn xung quanh căn phòng một hồi. Sofa, bàn trà, tủ lạnh, tất cả đều là có sẵn. Mạnh Tuyết Hoàn ở đây cũng mới chỉ được 1 năm rưỡi, tiền thuê nhà sao có thể tiêu hết sạch toàn bộ được. Trong đầu Lâm Mộ bỗng xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ. Ngoại trừ những hoạt động bắt buộc, hầu như tối nào Mạnh Tuyết Hoàn cũng chỉ làm ổ trong nhà, thời gian đó cậu ấy làm gì?

Da đầu Lâm Mộ tê dại: “ Tuyết Hoàn, cậu nói anh nghe có phải cậu đánh bạc trên mạng thua sạch tiền không? Lập tức dừng lại ngay cho anh, chuyện này nếu để lộ ra, cư dân mạng sẽ không để yên đâu.”

“ Anh vừa nghe được tiếng gió, sự việc mua dâm lần này của đoàn làm phim có ảnh hưởng rất xấu nên hiệp hội nghành điện ảnh đang suy tính tính đến việc thanh lọc lại toàn bộ giới. Họ sẽ nhắm vào những nghệ sĩ có nhiều tai tiếng, không đến mức phải phong sát nhưng sẽ phải chịu hình phạt. Cậu phải cẩn thận một chút đi.”

Khi tin tức được truyền ra, làng giải trí chấn động một hồi. Khá nhiều nghệ sĩ khi ra mắt đều có hậu đài chống lưng, tài nguyên đến như mưa và nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Nếu giờ bắt họ chịu hình phạt thì thà họ nghỉ việc còn hơn.

Lâm Mộ: “ Em phải cẩn thận một chút, đừng để đám người ngoài kia bắt thóp.”

Mạnh Tuyết Hoàn: “ Em không có, em là về quê xây nhà.”

Lâm Mộ: “ Cậu xây nhà hay xây cung điện vậy.”

Tiền đất ở quê Mạnh Tuyết Hoàn tính ra không quá đắt, chi phí xây dựng của một ngôi nhà sao có thế mất đến ngàn vạn được.

Mạnh Tuyết Hoàn mơ hồ nói: “ Xây rất nhiều nhà. Anh Lâm nếu anh bận việc thì cứ đi trước đi, không cần lo cho em đâu.”

Lâm Mộ hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nói: “ Được, vậy anh đi trước, chắc Lục Tiêu đang ở phòng làm việc rồi. Còn em nữa đừng làm điều gì ngốc nghếch, tốt nhất là đừng lên mạng luôn.”

Mạnh Tuyết Hoàn: “ Vâng.”

Lâm Mộ vừa mới rời đi không lâu liền có người khác tới gõ cửa.

Mạnh Tuyết Hoàn nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là hai chàng trai trẻ diện mạo thanh tú, trên tay đang cầm một bó hoa. Bó hoa rất tươi mới như là vừa mới được hái vậy.

“Mời vào.”

Hai người liền bước vào, đưa hoa cho Mạnh Tuyết Hoàn. Họ không giống như fans tới đưa hoa cho thần tượng, thay vào đó khuôn mặt họ bình tĩnh, không hề thấy vẻ kích động như nhìn thấy thần tượng.

Mạnh Tuyết Hoàn nhận hoa, cúi đầu ngửi ngửi, mím môi: “ Hôm nay hai đứa không đi làm sao?”

 

Hai người vừa bước vào, một người tên Lâm Tây Lan, người còn lại tên Bách Hạc, công việc của họ đều rất bận rộn, phải luôn túc trực điện thoại 24/24 khi cấp trên gọi.

Hai người đồng thanh nói: “ Ông chủ hôm nay đi tảo mộ.”

Lâm Tây Lan đặt hai cái hộp lên bàn: “ Đây là sữa ong chúa mới lấy đó, nhớ ăn nhé.”

Ong thợ ăn mật, ong chúa thì ăn sữa ong chúa, điều này đã trở thành thông lệ.

Nói đúng ra, Lâm Tây Lan và Bách Hạc đều là em trai của Mạnh Tuyết Hoàn, tính ra trong người cũng mang dòng máu ong chúa.

Hàng ngàn năm trước, vùng đất Trung Hoa đã phải hứng chịu một trận dịch hạch khủng khiếp, nhóm yêu quái thành tinh vẫn thường hay thu thập tinh hoa của đất trời để tu luyện, đã tự nguyện hi sinh để xoa tan khói mù, cứu vùng đất này khỏi trận tai họa đó.

Nhưng cũng kể từ đó trên thế giới không còn tồn tại yêu quái nữa.Vài trăm năm sau, linh khí xuất hiện trở lại, rơi xuống đất đai, làng mạc, con người, những người này có được linh khí của yêu quái. Thế nhưng bọn họ không thực sự là yêu, họ chỉ kế thừa tập tính trước đó của yêu quái.

Ví dụ như có người có được linh khí của các loại hoa, lập tức người sẽ trở nên xinh đẹp như hoa, hay có người có được linh khí của yêu đằng, bọn họ sẽ rất giỏi trong việc leo núi.

Họ giấu mình trong đám người, sinh hoạt bình thường, đời này qua đời khác, huyết mạch cũng theo đó mà nhạt dần, đến tận ngày nay, bọn họ cùng người bình thường dường như không có quá nhiều sự khác biệt.

Gia tộc của Mạnh Tuyết Hoàn ban đầu sinh hoạt bình thường ở một ngôi làng nhỏ, bọn họ bất ngờ nhận được linh khí của loài ong. Tập tính của loài ong là sống theo bầy đàn và làm việc tập thể, họ phân chia công việc, nuôi ong làm ruộng, cùng nhau chăm chỉ làm. Thói quen đó vẫn còn cho đến tận ngày nay.

Thế nhưng thời thế đã thay đổi, nuôi ong làm ruộng không còn đủ để kiếm ra tiền, bởi công việc này còn phụ thuộc nhiều vào thời tiết nên rất dễ thua lỗ. Các tộc nhân đều rất sầu não.

Có mấy năm liền mùa màng quá kém, làm ăn thua lỗ, toàn bộ người trong tộc phải thắt lưng buộc bụng, tiền đi học rồi tiền sinh hoạt thật sự quá nhiều, khiến cho cuộc sống dần trở nên nghèo khó.

Mạnh Tuyết Hoàn là thế hệ ong chúa mới, trách nhiệm của cậu là trở thành vị vua mới, dẫn dắt tộc nhân làm giàu.

Trong một đàn ong, ong chúa là cao nhất.

Nếu coi gia tộc này như một đàn ong, ngoại trừ Mạnh Tuyết Hoàn là ong chúa ra, thì hầu hết những người trẻ khác đều là ong thọ, họ đi theo và làm việc cho ong chúa.

Kiếm tiền bằng phương pháp truyền thống quá chậm nên một số người giỏi đã chọn cách vào thành phố kiếm tiền.

Mạnh Tuyết Hoàn kiếm được tiền nhanh nhất với công việc diễn viên của mình.

Lâm Tây Lan và Bạch Hạc thì làm thư kí cho những công ty lớn. Năng lực của họ không tệ nên được cấp trên đánh giá cao, lương thưởng cũng không hề thấp.

Ngoài ra còn có rất nhiều ong thợ khác cũng đang làm việc ở thành phố này trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Họ đã làm việc chăm chỉ được hơn 3 năm, số tài sản tích lũy được cũng kha khá – chủ yếu là Mạnh Tuyết Hoàn kiếm được.Mạnh Tuyết Hoàn quyết định xây lại nhà cho người trong tộc trước khi mùa đông đến.

Một căn nhà 3 tầng dự tính hết khoảng 200 vạn, 100 triệu chỉ có thể làm được 50 cái, trong khi đó tộc nhân của họ có đến hơn 200 người. Bọn họ chỉ có thể chia thành 4 đợt làm và thanh toán theo từng đợt.

Lâm Tây Lan đưa ra mấy tấm thẻ ngân hàng, như có tính toán trước mà nói: “ Đây là tiền lương của những người khác, bao gồm cả anh nữa, tổng cộng là 92.133.245 tệ.”

“ Còn đây là ngân sách dự đoán.” Bạch Hạc mở ra một quyển kế hoạch đưa Mạnh Tuyết Hoàn xem qua. Trên đó là một bản thiết kế hình lục giác hoàn hảo, tòa này nằm cạnh nhà kia, quả là hoàn hảo cho người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

Cả hai đều là trợ lí tổng tài, xử lí việc này dễ như trở bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play