Trình Song bị câu nói của Giang Minh Viễn làm ngẩn người, không dám khoe khoang nữa. Cô lặng lẽ ăn cơm, coi như chuyện vừa rồi không tồn tại.
Nhưng cô muốn một sự nhịn chín sự lành, người khác lại không nghĩ vậy.
Tinh Tinh lột một miếng dưa chua, không ăn hết trong một ngụm, miếng dưa chua còn kéo dài trên cằm. Cậu dùng tay nhét phần còn lại vào miệng, nhai rồi nuốt xuống, miệng đầy dầu mỡ, cố tỏ ra mình cũng quan trọng.
“Con cũng đẹp!”
Chuyện này thì dính dáng gì đến con!
Trình Song tức giận nhìn con trai, đối diện lại nghe một tiếng cười khẽ. Giang Minh Viễn vươn người lau sạch dầu mỡ trên miệng Tinh Tinh, tinh tế đánh giá rồi khẳng định: “Tinh Tinh của chúng ta đúng là rất đẹp.”
Lời này không sai. Trình Song và Giang Minh Viễn đều có gen tốt, Tinh Tinh cũng chọn trường tốt, dù còn nhỏ nhưng ngũ quan đã tuấn tú. Đôi chân ngắn nhỏ của cậu bé cũng nổi bật so với bạn cùng tuổi.
Tiểu gia hỏa được ba ba khen ngợi liền vui vẻ, nhưng vẫn muốn mẹ tỏ thái độ. Cậu bé rất kiên trì, Trình Song bị phiền không yên, nếu nói khó coi bé lại nháo, chỉ có thể theo ý mà khen.
Tinh Tinh cảm thấy mỹ mãn, cao hứng ăn thêm một miếng cơm lớn, miệng phồng lên, mồm miệng không rõ nói: “Mẹ, mẹ cũng đẹp!”
Rồi trên đầu cậu bị gõ nhẹ, Trình Song nghiêm mặt, giáo huấn: “Ăn cơm không nói chuyện.”
Nói tốt mà không được cảm kích, bé con ủy khuất, ngoan ngoãn nhai và nuốt hết trong miệng, sau đó lớn tiếng: “Mẹ, con ăn xong rồi!”
“Ừ.”
“Con bây giờ có thể nói chuyện chưa?”
“Nói đi.”
Bé con khí thế kiêu ngạo, xoa eo trừng mắt, há miệng rồi lại không biết nói gì, nghẹn một lúc mới nghẹn ra: “Cá này ngon quá.”
Trình Song: “…”
Sau bữa cơm, như thường lệ, Giang Minh Viễn nhận phần rửa chén, rửa sạch rồi chơi với Tinh Tinh một lúc, sau đó nhắc bé con đi tắm.
“Đi thôi.” Giang Minh Viễn đã quen với công việc này, nên Trình Song yên tâm giao con trai cho anh.
Phòng ở không lớn, phòng tắm chỉ có vòi sen. Trước khi tắm cho con, Giang Minh Viễn cởi bỏ áo vest, mở cúc áo sơmi và cuộn tay áo lên, rồi cuộn quần lên vài vòng. Anh bật máy sưởi ấm, chờ độ ấm trong phòng tăng lên mới bắt đầu cởi quần áo cho Tinh Tinh.
Khi Trình Song tắm cho Tinh Tinh, cậu bé rất ngoan, nhưng khi đến lượt Giang Minh Viễn, bé con lại trở thành một tiểu ác ma. Trình Song đứng ngoài cửa, nghe tiếng cười đùa trong phòng tắm mà cảm thấy bình thường.
Sau khoảng hai mươi phút, Giang Minh Viễn tắm xong cho Tinh Tinh, người anh lại ướt. Trình Song đã quen với điều này, cô mở tủ lấy quần áo tắm đưa cho anh: “Anh cũng đi tắm đi.”
Giang Minh Viễn gật đầu nhận lấy. Trình Song lấy máy sấy để sấy tóc cho Tinh Tinh. Tiếng nước và tiếng máy sấy hòa vào nhau, tạo nên âm thanh hỗn độn nhưng hài hòa.
Sấy xong tóc, Trình Song nhét Tinh Tinh vào chăn, cầm quyển truyện chuẩn bị kể chuyện cho cậu bé, nhưng tiểu gia hỏa lại không muốn.
Tinh Tinh tròn mắt nhìn mẹ: “Mẹ, con muốn ba ba kể chuyện.”
Trình Song hơi bất ngờ nhưng rồi mỉm cười, gật đầu: “Được rồi, chờ ba ba tắm xong nhé.”
Giang Minh Viễn tắm xong, đơn giản lau khô tóc, chuẩn bị ra về. Anh gõ cửa phòng ngủ, thấy Tinh Tinh đầy mặt chờ mong vẫy tay: “Ba ba, ba có thể kể chuyện xưa cho con không?”
Anh hơi lặng người, không biết chuyện gì xảy ra.
“Anh vào đi, con anh đã ghét bỏ tôi rồi.” Trình Song bĩu môi, hừ nhẹ, chỉ vào chồng sách bên giường và nói với Giang Minh Viễn.
Giang Minh Viễn thoáng do dự: “Tôi… chưa thử qua bao giờ.”
“Không sao, chỉ cần đọc theo sách là được.” Trình Song có kinh nghiệm dỗ trẻ phong phú, nghe vậy liền truyền thụ kinh nghiệm: “Dù sao cũng chỉ là để thôi miên thôi.”
Giang Minh Viễn: “…”
“Được rồi.” Anh chấp nhận ý tưởng này, bước tới, cầm lấy một quyển truyện, lật đến một câu chuyện, nhìn qua hai bên rồi đứng ở mép giường chuẩn bị bắt đầu kể.
Anh vóc dáng cao, đứng ở mép giường trông khá uy nghiêm. Tinh Tinh nghiêng người nhìn anh, rồi đưa tay nhỏ ra khỏi chăn vẫy vẫy: “Ba ba ngồi xuống đi.”
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc ghế đặt trước bàn trang điểm, đệm là màu hồng nhạt, cùng màu với bộ khung ghế.
Giang Minh Viễn nhìn một lúc, rồi đặt quyển sách xuống, nói: “Chờ một lát” rồi xoay người ra cửa. Không lâu sau, anh mang đến một chiếc ghế ăn.
Anh đặt ghế ở mép giường, ngồi xuống và mở quyển truyện, bắt đầu đọc câu chuyện.
Một câu chuyện đơn giản, phù hợp cho trẻ nhỏ. Giang Minh Viễn đọc câu chuyện về một con quạ đen. Tinh Tinh lắng nghe chăm chú, ánh mắt sáng rực, còn Trình Song ngồi một bên, lòng tràn đầy cảm giác ấm áp và hạnh phúc.
Chuyện kể rằng, quạ đen ghét bỏ bộ lông đen như mực của mình vì cảm thấy không uy phong, và luôn ngưỡng mộ vẻ đẹp của khổng tước. Sau nhiều tháng ngày hâm mộ và ghen ghét, cuối cùng, nó lấy hết can đảm để trộm lông khổng tước vào ban đêm rồi cắm lên người mình.
Lông chim xuyên qua làn da, quạ đen chịu đựng đau đớn, cảm thấy mình đã trở nên xinh đẹp. Nhưng những chiếc lông đuôi sáng trên thân hình đen của quạ lại trở nên lố bịch. Không chỉ khó coi, mà còn khiến bạn bè cười nhạo.
Câu chuyện có ý nghĩa giáo dục rõ ràng. Cuối cùng, quạ đen nhận ra rằng bản thân mình mới là tốt nhất và học cách trân trọng bản thân. Nó trả lại lông chim cho khổng tước cũng như thừa nhận sai lầm của mình, sau đó bị đưa vào ngục giam động vật để cải tạo.
Tuy nhiên, Tinh Tinh không chú ý đến bài học về sai lầm và trừng phạt, cũng như đừng ghen tị với người khác. Bé chỉ tò mò quạ đen trông như thế nào.
Giang Minh Viễn đặt quyển truyện xuống đùi, nhìn con trai trên giường, hơi thở dài một tiếng. Anh lấy điện thoại ra, tìm hình ảnh của quạ đen, phóng đại và đưa nó trước mặt Tinh Tinh: “Trông như thế này.”
“Thật ngầu a!” Với một cậu bé hơn 4 tuổi, màu đen là màu đẹp nhất. Tinh Tinh trợn to mắt nhìn hình ảnh quạ đen, xem xong lại rút đầu về: “Con thấy quạ đen đẹp hơn khổng tước!”
“Ừ.” Giang Minh Viễn nhàn nhạt đáp, đóng quyển sách lại và đặt sang một bên. Anh đứng dậy, kéo chăn cho Tinh Tinh, rồi nói khẽ: “Chuyện kể xong rồi, giờ con nên ngủ.”
“Nhưng con chưa buồn ngủ.” Tinh Tinh trợn tròn mắt, nhìn ba đầy mong đợi. Giang Minh Viễn nhìn con, lòng mềm lại: “Vậy con muốn nghe chuyện gì nữa? Ba ba kể cho con nghe.”
Bé con ân một tiếng qua mũi, chớp mắt nói: “Ba ba, ba kể về nhà mới được không?”
Giang Minh Viễn nhìn Trình Song một cái, thấy cô không có ý kiến gì, liền ngồi lại, nói đồng ý.
“Ở nhà mới có ba phòng ngủ và hai phòng khách, mỗi phòng ngủ đều có nhà vệ sinh riêng…” Thoát khỏi sách vở và công việc, Giang Minh Viễn kể chuyện có vẻ lạ lẫm, nhưng Tinh Tinh lại nghe rất hứng thú, không ngừng hỏi về các chi tiết, so sánh với nơi ở hiện tại.
“Phòng ngủ có ba gian, một gian của mẹ, một gian của Tinh Tinh, và một gian để khách ở.” Giang Minh Viễn giọng điệu bình thản, nói xong nhìn tiểu gia hỏa, thêm một câu: “Khi con lớn, nếu vẫn ngủ cùng mẹ, sẽ bị bạn bè chê cười.”
Tinh Tinh dẩu môi lên cao, trừng mắt nhìn ba ba một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Trình Song ở cuối giường, ai oán: “Mẹ!”
“Ừ?” Trình Song ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, nhìn con trai: “Làm sao vậy?”
“Ba ba không cho con ngủ cùng mẹ!”
“Ừ, đúng rồi.” Trình Song gật đầu đồng tình: “Con đã là đứa trẻ lớn, nên ngủ riêng.”
Đặt kỳ vọng cao vào mẹ nhưng mẹ lại đứng về phía đối lập, Tinh Tinh thất vọng, dẩu môi như cá nóc, rồi chui vào chăn, chỉ lộ ra hai mắt, hừ một mạnh một tiếng để tự tìm cho mình bậc thang đi xuống: “Con cũng không muốn ngủ cùng mẹ!”
Trình Song nhún vai, nói “Ừ” một tiếng, đặc biệt lãnh khốc vô tình.
Cô thực ra không quá bài xích việc Tinh Tinh ngủ cùng mình, nhưng gần đây xem tin tức, biết rằng trẻ năm sáu tuổi bắt đầu hình thành quan niệm về tính dục, phụ huynh không nên chủ quan nghĩ trẻ không hiểu gì.
Hơn nữa… Tiểu gia hỏa này quá tò mò, có đôi khi không tiện.
Ví dụ như lần trước, khi Trình Song đến kỳ kinh nguyệt, trong lúc ngủ không cẩn thận làm dính lên khăn trải giường. Sáng hôm sau, Tinh Tinh thấy liền đầy mặt hoảng sợ hỏi mẹ có phải bị thương không, khiến cô không biết giải thích thế nào. Cô phải dỗ nửa ngày mới làm bé con mới tin tưởng mẹ không phải bị bệnh nặng.
Cho nên, dù nhi tử có không vui thế nào, việc phân giường ngủ vẫn cần thiết.
Tinh Tinh là một đứa trẻ lạc quan, biết tin không vui cũng chỉ buồn một lúc. Chưa đợi Giang Minh Viễn nghĩ cách dỗ dành, cậu bé đã tự mình nghĩ thông suốt và lại vui vẻ hỏi về nhà mới.
“Ba ba, đồ chơi của con sẽ đặt ở đâu?”
“Đồ chơi sẽ đặt ở trên lầu, ba ba sẽ chuẩn bị cho con một phòng đồ chơi rất lớn. Con muốn chơi thì chỉ cần đi thang máy lên là được.”
Tinh Tinh không biết thang máy chung cư có thể đi thẳng vào căn hộ, còn tưởng phải như nhà mình, chạy lên rồi mở cửa lần nữa.
Giang Minh Viễn giải thích thang máy và căn hộ cho Tinh Tinh, kể luôn về nơi ở của mình. Anh sống một mình trong ba tầng chung cư, có rất nhiều phòng trống. Tinh Tinh nghe xong không hiểu: “Vì sao lại để phòng trống?”
“Bởi vì không có ai ở.”
“Con và mẹ có thể ở mà.” Tinh Tinh thay đổi tư thế, nằm thẳng thành hình chữ đại (大) trên giường, trông đầy oai phong: “Ba ba, con không muốn đi thang máy để chơi đồ chơi.”
Cậu bé còn chưa hiểu rõ về thang máy nhập hộ, cảm thấy việc lên xuống lầu rất phiền toái.
Giang Minh Viễn nhìn Trình Song, có chút do dự.
“Không sao, để con ở cùng anh cũng được.” Trình Song hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đồng ý, bình tĩnh nói.
Dù sao chỉ là trên dưới lầu, ở đâu cũng không khác biệt lớn.
Nhưng điều này vẫn chưa làm hài lòng Tinh Tinh, cậu bé tiếp tục: “Mẹ một mình ở phòng lớn sao? Sao mẹ không ở cùng con?”
Lúc này, Trình Song dù trì độn cũng nhận ra vấn đề, cô đặt điện thoại xuống, đi tới nhìn Tinh Tinh, ánh mắt nghiêm túc: “Nói đi, con muốn gì?”
Tinh Tinh bị mụ mụ làm sợ, nhưng vẫn cố nói ra điều mình nghĩ, bé nói vọng ra từ trong chăn: “Con muốn mẹ và ba ba ở cùng nhau.”
Nói xong, cậu bé thêm can đảm, xốc chăn lên và tiếp tục lên án: “Các bạn khác đều có ba và mẹ ở cùng nhau, chỉ có hai người không ở chung! Hai người đều hư!”
Dù Tinh Tinh không biết tại sao ba mẹ khác ngủ chung, nhưng cậu tin rằng điều đó là đúng!
Cậu trừng mắt, khí thế mười phần.