Ngu Tùng Trạch nghĩ về đống củi mới mua của mình, trong lòng bình tĩnh lại.
Hắn nhìn những nguyên liệu nấu ăn còn lại trong nhà, trong số đó có một phần đồ ăn do những người dân khác trong làng gửi đến. Chẳng hạn như một phần ngô nhỏ của Đông gia, một ít rau từ Tây gia và một phần bánh bột nhỏ từ Nam gia, có thể nhìn thấy người dân trong làng nổ lực khấu trừ một phần ăn của mình để cho bọn họ, đặt chung một chỗ như cơm thừa canh cặn nhưng đây là tâm ý của người lớn.
Ngu Tùng Trạch luyến tiếc dùng lấy, hắn cùng muội muội giống như mèo hoang, ăn bữa trước mà không ăn bữa sau, chỉ lấy ra nấu một ít canh, còn lại đều đặt ở góc tường, trời lạnh thế này có thể trữ trong một thời gian ngắn.
Món canh là tốt nhất, xào thì chỉ được một ít rau, nhưng lại có thể nấu được rất nhiều, cùng nhau uống ngụm canh nóng, có thể uống no cùng ấm nóng.
Chén canh thứ nhất là cho Ngu Niệm Thanh, Ngu Tùng Trạch bỏ thêm một ít gạo và rau vào đáy nồi.
Hắn bưng chén canh đến bên giường đất, còn chưa mở lời thì cái đuôi nhỏ của Đạp Tuyết được Ngu Niệm Thanh đang sờ, bỗng nhiên đập mạnh vào cái chén trước ngực .hắn
Ngu Tùng Trạch bất ngờ không kịp đề phòng, hắn không cầm chắc, chó cùng chén canh rơi xuống đất, nước canh rơi khắp nơi.
Cái chén canh đầy ắp này rơi xuống đất, có thể thấy phần lớn là nước, chỉ có một chút cơm và rau.
Tiểu hắc tựa hồ biết mình làm sai, nó cụp đuôi, yếu ớt đến mức tứ chi không thể chống đỡ được cơ thể, nhưng đầu vẫn cúi sát đất, cố gắng liếm nước canh cùng thức ăn, cổ họng điên cuồng phát ra âm thanh a a, giống như là rất đói.
Hai huynh muội cũng lấy làm kinh hãi, Ngu Tùng Trạch là người phản ứng đầu tiên, chén cũng rơi xuống đất, hắn chờ Đạp Tuyết liếm hết thức ăn trên đất, lúc này mới xách cổ nó thả nó trên giường đất.
Đạp Tuyết chưa thõa mãn chép miệng, cái đuôi kẹp chặt.
Chó cỏ cũng rất hiểu tiếng người, dù nó không lớn nhưng trong máu truyền đến kinh nghiệm để nó biết rằng chạm vào chén cơm cùng giành giật thức ăn của loài người thì sẽ có kết quả như thế nào.
Ngu Tùng Trạch đưa tay sờ sau lưng Đạp Tuyết, cảm thấy nó đang run rẩy, không biết là đói hay lạnh hay là sợ.
Hắn chậm rãi nói, “Nó nhất định là đói nên hơi nóng nảy.”
Tiểu Niệm Thanh gật đầu một cái, đưa tay đem chó con quay về, tiếp tục ôm.
Huynh muội hai người cũng không trách nó.
Ngu Tùng Trạch dọn sạch sẽ trên mặt đất, lại múc thêm một chén. Lúc bưng tới, hắn nhìn thấy con ngươi Đạp Tuyết phát sáng, cũng không biết phải làm sao.
“Trong nhà chỉ có ba cái chén, ngươi không được đụng vỡ nữa.” Hắn nói.
Không biết Đạp Tuyết nghe hiểu được hay không, lần này nó an ổn nằm sấp một bên, nước dãi thèm thuồng sắp rơi xuống, cũng không nhúc nhích nữa.
Hai huynh muội người một hớp ta một hớp ăn xong cơm tối, chờ đến lúc tắt đèn đi ngủ, Tiểu Niệm Thanh theo thói quen vùi người vào trong lòng huynh trưởng.
Con hổ vải đã bị thất sủng, kẹp ở giữa bọn họ là tiểu hắc.
Ngu Tùng Trạch đưa tay sờ bụng Đạp Tuyết, nó chỉ phồng lên một chút, hơn nữa phần lớn đều là cháo, ánh mắt hắn không kiềm được ảm đạm.
Ngày hôm nay, hai huynh muội bọn họ thường xuyên một ngày chỉ ăn một bữa cơm, bữa cơm này vào bụng chó con nhưng ngay cả chó cũng không được no bụng.
Trong lòng Ngu Tùng Trạch khổ sở, hắn ôm thân thể muội muội gầy yếu, càng tự trách bản thân hơn.
Trong đêm tối hắn không lên tiếng, không biết tại sao Ngu Niệm Thanh lại phát hiện được, cánh tay mềm mại nhỏ bé sờ lên gò má của y, sờ đến đôi lông mày trong vô thức nhíu lại.
“Tức giận bay đi.” Thanh âm tiểu hài tử vang lên, “Ca ôm.”
Ngu Tùng Trạch đem cánh tay của nàng trở về chăn bông, sau đó dùng sức ôm lấy nàng.
Tiểu cô nương biết hắn không vui, dùng phương thức này để dỗ hắn.
Nàng chỉ biết ca ca thích ôm nàng nhưng nàng không biết vì phụ mẫu mất đi cùng cuộc sống nghèo khổ đã tạo thành những vết thương và ảnh hưởng đến thiếu niên.
Muội muội là ý niệm duy nhất của Ngu Tùng Trạch để hắn còn tiếp tục cố gắng sống tiếp. Hắn thích ôm nàng, giống như muốn ôm chặt bảo bối duy nhất của mình trên cõi phàm trần, để nàng không bị tổn thương một chút nào.
Ngu Tùng Trạch cứ như vậy ôm muội muội ngủ một đêm, cho đến ngày tiếp theo tỉnh lại, hắn theo thói quen sờ trán Ngu Niệm Thanh, sau đó đứng dậy len lén rời đi.
Hôm nay trong nhà có thêm một miệng ăn, hắn phải cố gắng kiếm sống mới được.
Ngu Tùng Trạch vừa định buông muội muội ra, vừa cúi đầu đã đối diện với ánh mắt của nàng.
Ánh mắt tiểu cô nương sáng ngời, dĩ nhiên là đã tỉnh được một lúc, không biết có phải không bị bệnh mà nàng không còn ngủ gật cả ngày như trước nữa hay không.
Không đợi Ngu Tùng Trạch mở miệng, thanh âm hài tử của Ngu Niệm Thanh cất lên, “Muội cũng muốn đi.”
“Bên ngoài lạnh lắm, chờ đến mùa xuân ca ca dẫn muội ra ngoài chơi, có được không?” Hắn phát hiện muội muội ôm cánh tay mình không buông, thiếu niên có chút bất đắc dĩ nói.
Ngu Niệm Thanh mở to hai mắt, “Mùa đông trôi qua lâu lắm, lúc nào thì mùa xuân mới đến nha.”
Ngu Tùng Trạch xoa tóc nàng.
Năm ngoài, tuyết rơi vào tháng mười, năm nay sớm hơn bình thường đến một tháng rưỡi.
Đối với một hài tử không có khái niệm rõ ràng về thời gian, nàng chỉ có thể cảm thấy rằng mùa đông dường như dài vô tận.
Chỉ là muội muội luôn ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù ba tuổi có chút lớn, nàng rất ít khi tức giận vì luôn ở nhà một mình.
Nhưng lần này, tiểu cô nương ôm chặt lấy cánh tay Ngu Tùng Trạch, cằm đặt trên cánh tay hắn, quấn quýt như một chú mèo con, nàng cảm thấy mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Ngu Tùng Trạch có chút bối rối, ánh mắt vừa nâng lên chợt nhìn thấy cuốn sách mình mua vào năm ngoái, nhất thời nghĩ được kế sách, đem sách từ trong xó đặt lên chăn.
“Muội nhìn xem, trong sách cũng có viết.” Ngu Tùng Trạch chỉ vào nội dung không liên quan rồi đọc từng chữ, “Mùa xuân mới có thể ra ngoài chơi.”
Ngu Niệm Thanh còn ôm cánh tay ca ca, nàng cúi đầu xuống, xem qua cuốn sách, một chữ cũng không hiểu nhưng đã có điểm do dự.
Ngu Tùng Trạch nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi, lông mi giật giật, thiếu chút nữa là hắn cười phá lên.
Hắn hắng giọng, tiếp tục thì thầm, “Dòng này nói hài tử dưới năm tuổi phải đợi ở nhà, sau năm tuổi mới có thể ra ngoài cùng với ca ca vào mùa đông.”
Đọc xong những lời này, Ngu Tùng Trạch cúi đầu xuống, hắn khẽ cười nói, “Bây giờ muội mấy tuổi?”
Năm tuổi?
Ngu Niệm Thanh mở to hai mắt, nàng tính tới tính lui, cũng không tính được năm tuổi, sau đó hạ bả vai xuống, giọng nói không vui, “Ba tuổi.. rưỡi.”
Nửa câu sau chính là tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
Nghe thấy giọng nói nghiêm túc và thất vọng của muội muội, Ngu Tùng Trạch cuối cùng không nhịn được, quay đầu lại cười thầm.