Thuận tiện để lại dấu vết bẩn thỉu trên cổ áo trắng noãn của hắn. Cổ họng Tề Yếm Thù chuyển động, cũng không mở miệng nữa. Hắn cất bước, một tay ôm tiểu cô nương, tiếp tục xuyên qua rừng rậm.
“Sư hổ, chúng ta muốn đi đâu?”
“Bên hồ." Tề Yếm Thù thờ ơ nói. "Bản tôn hôm nay vui vẻ, muốn câu cá.”
Niệm Thanh bừng tỉnh đại ngộ.
"Cá rất ngon!" Nàng nói. "Con muốn ăn cá."
“Ai nói câu cá là cho ngươi ăn?" Tề Yếm Thù lạnh lùng nói. "Bản tôn muốn câu một câu, thả một câu, nghe hiểu không?”
“Nghe hiểu rồi! Vậy hôm nay ăn cá không?”
“……”
Tề Yếm Thù một tay ôm bé con xuyên qua rừng rậm, phía trước là một mặt hồ sương khói lượn lờ, xa xa núi trùng điệp liên miên, như là tranh thủy mặc xuất phát từ bút tích của đại sư, đẹp đến hấp dẫn. Bến tàu bên hồ buộc một chiếc thuyền con, trên thuyền bày một cái cần câu đơn giản.
Niệm Thanh vẫn là lần đầu tiên lên thuyền, Tề Yếm Thù buông nàng ra, nàng liền tò mò nhào tới bên cạnh thuyền, cúi đầu nhìn mặt nước phản chiếu chính mình.
Thuyền nhỏ không gió tự động hướng trung tâm hồ trôi đi. Tề Yếm Thù vẫn lười nhác như cũ, hắn tựa vào bụng thuyền, cần câu xiêu xiêu vẹo vẹo đặt ở trên người, trong tay còn cầm bầu rượu. Nhưng vẫn là bộ dạng đẹp mắt, bộ dáng chán chường như vậy, thế mà lại có chút cảm giác tiêu sái của ẩn sĩ trong thơ.
Niệm Thanh nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, nàng muốn đưa tay thăm dò, Tề Yếm Thù thờ ơ nói. "Cách mặt nước quá gần, cẩn thận bị cá cắn rơi đầu.”
Bé con nhất thời sợ tới run lên, vội vàng lui về, ngồi xuống bên cạnh Tề Yếm Thù. Nàng ngẩng đầu nhìn Tề Yếm Thù đang uống rượu, tò mò hỏi. "Sao ngài không lộ ngực?”
Ngón tay Tề Yếm Thù dừng lại, hắn nói. "Ta thích.”
Niệm Thanh có chút tiếc nuối.
Thuyền nhỏ đi tới giữa hồ, Tề Yếm Thù giơ tay lên, móc câu không treo mồi đã chìm vào trong nước. Cá sinh hoạt trong nước này cũng không phải là cá bình thường, mà là linh ngư giá cả cực cao trong Tu Tiên giới. Loại cá này cũng không ăn mồi bình thường, ngược lại sẽ bị linh khí thuần khiết hấp dẫn.
Tề Yếm Thù đem linh khí xung quanh khống chế thành hạt gạo bám vào trên móc câu, linh ngư liền rất dễ dàng bị linh khí có độ tinh khiết cao hấp dẫn tới, mà cắn câu. Chẳng qua Tề Yếm Thù câu cá cũng không tùy ý, hắn có yêu cầu rất cao, linh ngư phẩm chất bình thường đều bị hắn đuổi đi. Hắn cũng không phải đặc biệt sốt ruột, suốt một canh giờ mới câu được hai con hắn tương đối hài lòng.
Tề Yếm Thù nhàn tản vừa uống rượu vừa câu cá, mấy trăm năm qua hắn đã giết thời gian như thế. Những tu sĩ khác nếu giống như hắn chỉ cách Đại Thừa kỳ một bước, chỉ sợ sẽ mỗi ngày bế quan cân nhắc làm sao đột phá, nhưng Tề Yếm Thù lại tựa hồ đối với chuyện này cũng không có hứng thú gì.
Hắn thờ ơ nhìn mặt nước, bỗng nhiên cảm giác đầu gối truyền đến cảm giác.
Thì ra là tiểu cô nương vừa mới ngồi ở bên cạnh hắn chống cằm bắt đầu mệt mỏi, nàng tự nhiên tựa vào trên đùi hắn, sau đó ngủ gật.
Thân ảnh Niệm Thanh nho nhỏ một đoàn, cho dù toàn thân tựa vào đầu gối của hắn, cũng không có trọng lượng gì. Tề Yếm Thù lẳng lặng nhìn nàng một lát, sau đó ngước mắt lên, lại thu một con cá.
Lộ trình vừa rồi đối với tu sĩ không xa, đối với Niệm Thanh mà nói là trèo đèo lội suối, vừa vặn hao hết tinh lực của nàng. Nàng ngủ gà ngủ gật, không biết qua bao lâu, chóp mũi truyền đến mùi dễ ngửi, có chút tươi mới, còn có chút mùi hơi nướng cháy.
Niệm Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy một bóng lưng áo trắng, phía trước hắn là đống lửa đang cháy, trên đống lửa đang nướng cá. Bé con trong nháy mắt tỉnh táo.
Lại nói tiếp, nàng cũng đã rất nhiều ngày không ăn qua đồ ăn nóng hổi, vừa ngửi thấy mùi cá nướng, bụng lại bắt đầu ùng ục vang lên.
Hệ thống kỳ thật cũng có chút giật mình, nó không nghĩ tới đại nhân vật phản diện vậy mà sẽ thành thạo việc nướng cá như vậy. Nhìn thủ pháp Tề Yếm Thù, nếu biết nướng cá như thế bình thường hẳn là có kỹ năng nấu cơm, vậy Tạ Quân Từ cần gì phải đi vòng ra ngoài tìm người dạy chứ? Tâm tư nhân vật phản diện thật sự là đoán không ra.
Tề Yếm Thù nướng cá, cũng cảm giác được bé con từng chút từng chút lại gần. Hắn cố ý không mở miệng nói chuyện, vốn tính tình Niệm Thanh hoạt bát, hắn không để ý tới nàng, nàng cũng sẽ tự nói. Kết quả bé con cũng không mở miệng, không nghe thấy tiếng "sư hổ" nói năng không rõ ràng của nàng, Tề Yếm Thù còn có chút ngoài ý muốn.
Hắn cụp mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy Niệm Thanh ôm đầu gối mình, nhìn đống lửa không chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi chờ. Tề Yếm Thù hừ cười một tiếng.
Một lát sau, cá nướng xong, tiểu cô nương liền có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt trông mong theo thịt cá mà động. Tề Yếm Thù đối với lực lượng khống chế cao thâm như thế, vốn có thể hết thảy đều do thuật pháp làm thay. Nhưng hắn vẫn chậm rãi tự tay bới móc, sau đó đem miếng thịt cá lớn ngoài cháy trong mềm, trắng như tuyết đặt ở trên chiếc đĩa rộng, đưa cho Ngu Niệm Thanh.
Hệ thống cũng biết Tạ Quân Từ thời điểm chăm bé con chú ý nhiều hơn, xét tới nhân vật đại phản diện thù dai cực kì này vậy mà không có trở mặt. Còn có thể cho làm chút đồ ăn, đã là ơn trời ơn đất, không nên lại yêu cầu xa vời cái gì. Nhưng nhìn thấy đôi tay bẩn thỉu của Ngu Niệm Thanh muốn lấy thịt cá, hệ thống vẫn hít thở không thông.