Trời chưa sáng, bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi nhiều.
Ngu Tùng Trạch lo lắng tình trạng sức khỏe của muội muội, cơ hồ mỗi đêm ngủ không sâu, bên ngoài gió lạnh thấu xương, gió thổi mạnh khiến cửa sổ cùng cửa chính phát ra tiếng động, thiếu niên lập tức tỉnh dậy.
Củi đốt dưới giường đất đốt cả ngày lẫn đêm, trong nhà không có nơi nào ấm nhưng trên giường đất lại rất ấm áp. Tuy nhiên không biết có phải hôm nay gió tuyết lớn, tấm lưng trần lộ ra ngoài của Ngu Tùng Trạch cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Y không buồn quan tâm đến bản thân, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt là dè dặn vén chăn lên, nhìn tiểu cô nương trong ngực.
Dù bên ngoài giá rét đến đâu thì cánh tay gầy guộc của thiếu niên vẫn chống đỡ thiên địa cho muội muội.
Ngu Niệm Thanh ngủ yên bình, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, tái nhợt vì bệnh tình, hàng mi dài cong vút bất động, khôn khéo khả ái, ngay cả dung nhan khi ngủ say cũng khiến người khác đau lòng.
Tuy nàng còn nhỏ nhưng ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp, bởi vì mang bệnh trên người nên không được bụ bẫm như những hài tử khác, ngược lại hết sức gầy gò, Ngu Tùng Trạch ôm nàng nhưng không nặng lắm.
Muội muội phảng phất có thể chết yểu tùy thời, điều này trở thành đám mây đen bao phủ thiếu niên.
Y lấy bàn tay đặt lên trán Ngu Niệm Thanh. Xác nhận đêm nay nàng cũng không lên cơn sốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã ba ngày từ khi mua thuốc và nhặt con hổ vải, muội muội đã giảm bớt cơn sốt, đến bây giờ cả ngày lẫn đêm đều không sốt, Ngu Tùng Trạch liền biết, cửa ải khó khăn nhất đã vượt qua được một nửa.
Thời điểm y tìm đến đại phu, ngay cả đại phu đều không khỏi lắc đầu.
Đứa nhỏ chết yểu là chuyện bình thường ở nhà nông, đứa trẻ này tuổi còn nhỏ, thể chất yếu, một số người lớn còn chịu được nhưng đặt nó lên người hài tử thì sẽ nguy hiểm gấp mấy lần.
Hơn nữa Ngu Niệm Thanh vẫn chưa được bốn tuổi, bệnh nàng càng nặng, điều kiện sống lại còn kém, ngay cả uống thuốc cũng có thể đoạt lấy mạng nhỏ của nàng.
Thuốc có độc tố ba phần, dù đã cắt giảm dược tính cùng phối liệu, cũng không ai có thể chắc chắn rằng tiểu cô nương yếu ớt hôn mê ấy có thể khỏe lại được hay không.
Lời nói của đại phu khi ấy ám chỉ Ngu Tùng Trạch đừng bỏ tiền ra mua thuốc, cuối cùng có thể mất cả người lẫn của, để lại một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi không có tiền trên người, làm sao có thể vượt qua mùa đông này, nhưng đại phu không tiện nói ra.
Ngu Tùng Trạch chính là bí quá hóa liều, y không biết muội muội có thể vượt qua được hay không, có thể là y không còn cách nào khác, khi ấy Ngu Niệm Thanh lên cơn sốt hôn mê mấy ngày, nếu như không uống thuốc vậy thì tất thảy đều giao cho ông trời, ở nhà chờ chết.
Thật may, ông trời chiếu cố hai huynh muội bọn họ.
Thần sắc thiếu niên trở nên ôn nhu hơn nhiều, y từ từ đem tiểu cô nương đặt xuống giường đất, cẩn thận nới lỏng bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy quần áo của mình, nhẹ nhàng bước ra khỏi giường.
Tiểu Niệm Thanh dường như đang ngủ, nhưng khi nàng cảm thấy nhiệt độ cơ thể của ca ca mình ngày càng xa, nàng lập tức nhướng mày, ậm ừ mấy tiếng, mang theo khí tức hài tử không muốn.
Đôi mắt nàng còn nhắm chặt, tay theo bản năng duỗi về hướng Ngu Tùng Trạch, rất nhanh bị giữ lại.
Ngu Tùng Trạch đem cánh tay nàng nhét lại vào ổ chăn, ôn nhu nói, “Ca ca phải ra ngoài, sẽ sớm về nhà với muội, Niệm Thanh ở nhà ngoan ngoãn chờ huynh, có được không?”
Là đứa trẻ nhà nghèo từ sớm, Ngu Tùng Trạch biết muội muội mình luôn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có khi ý thức chưa thanh tỉnh mới để lộ một hai phần tính khí hài tử, làm nũng cùng chơi đùa.
Quả nhiên tiểu cô nương nhắm mắt lại gật đầu một cái, không giữ huynh trưởng lại, bản thân một mình ngủ tiếp.
Ngu Tùng Trạch mở ra khe cửa nhỏ, nhanh chóng lách người ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng lại.
Trong nháy mắt, giá rét khiến y rùng mình vài cái, cả người lập tức lạnh băng.
Y nhìn gió lạnh cùng tuyết rơi nhiều, nhất thời có chút mê mang, không biết mình nên đi đâu.
Từ sau khi muội muội bị bệnh, Ngu Tùng Trạch sợ nàng lạnh, nửa tháng nay củi ở nhà đốt không ngừng, mắt thấy chỉ còn dư lại đủ cho một hai ngày, y nên kiếm thêm củi.
Tuy nhiên, liên tiếp ba tháng nay tuyết rơi dày đặc bất thường đã khiến cây cối trong các khe núi gần thành phố Định An bị đốn hạ, dã thú ở các ngọn núi sâu hơn cũng không có gì để ăn, bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở các vùng lân cận nguy hiểm.
Lúc trước, hai huynh muội tiết kiệm củi đốt, củi còn dư lại cho hai ngày, hai huynh muội có thể ôm nhau sưởi ấm.
Ngày hôm nay, y không dám tiết kiệm độ ấm, bệnh tình muội muội vừa chuyển biến theo hướng tốt, vạn lần nếu lại phát bệnh thì không ổn.
Ngu Tùng Trạch vốn tính mạo hiểm vào núi đốn củi nhưng không nghĩ tới hôm nay gió lạnh đến vậy, tuyết rơi nhiều bay tán loạn, trong núi xem ra không đi được nữa, chỉ có thể đến Định An thành, nhìn xem có thể đổi chút đồ thủ công thành tiền rồi mua chút củi.
Ngụy phủ bên kia.
Ngụy Nhiêu đang ôm lò sưởi, mặc một chiếc áo choàng trắng dày, nghe gió lạnh rít ngoài khung cửa sổ, trong lòng phiền não.
Kiếp trước khi chưa bái nhập tiên môn, cả ngày nàng không buồn không lo, là một thiên kim tiểu thư trong phủ chơi đùa, lại chưa từng nhận ra mùa đông năm nay tuyết lại rơi nhiều đến vậy.
Trong lòng nàng có chuyện, căn bản không thể hưởng thụ nỗi. Ngày nào Ngu Niệm Thanh chưa tìm được thì ngày đó Ngụy Nhiêu đứng ngồi không yên.
Ngụy Nhiêu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Rõ ràng đời này nàng chiếm được hời, thật giống như ông trời luôn ở bên cạnh nàng, để nàng sống lại một lần nữa đi theo con đường của chính mình, kiếp trước mọi thứ tan thành mây khói cũng không ai nhớ đến.
Không ai biết nàng sẽ làm gì, nhưng không hiểu sao trong lòng Ngụy Nhiêu dâng lên cảm giác chột dạ cùng sợ hãi.
Kiếp trước Thẩm Vân Sơ cùng ngũ đệ tử thân truyền đối xử với Ngu Niệm Thanh quá tốt, tốt hơn so với một sư muội bình thường, ngược lại càng giống như là người một nhà cùng huyết thống.
Tình cảm giữa Ngu Niệm Thanh cùng bọn họ thật sự sâu đậm, điều này khiến Ngụy Nhiêu mỗi lần nhớ tới nàng đều nổi lên sát ý, nơi bị Thẩm Vân Sơ đâm vào tim nàng mơ hồ nhói đau.
Ngụy Nhiêu không khỏi suy nghĩ nếu như chuyện này bọn họ biết được, nàng nhất định sẽ bị bọn họ ăn sống nuốt tươi, chết thê thảm đi?
Ngay khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu, Ngụy Nhiêu đã đưa tay ra và tát vào mặt mình.
Nàng cắn chặt hàm răng.
“Không có tiền đồ, Ngụy Nhiêu.” Ngụy Nhiêu vẻ mặt ảm đạm, thì thào tự nói, “Không có Ngu Niệm Thanh, ngươi chính là sư muội mà bọn họ bảo hộ…”
Giọng nói u ám của nàng dần dần hòa vào tiếng gió lạnh ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn thiếp thân của nàng là Hồng Tụ chạy vào.
“Tiểu thư, Lưu thúc đã quay về!”
Ngụy Nhiêu ngẩng đầu lên, nàng chợt đứng lên.
“Mau để hắn vào.”
Lưu thúc tên là Lưu Kế Nhân, là hạ nhân được Ngụy lão gia gửi cho nữ nhi của ông nhiều năm trước, bình thường giúp nàng quản lý người làm trong phủ, được xem như là quản gia.
Nhưng nếu Ngụy Nhiêu muốn làm chút chuyện mà người ngoài không thể biết, tỷ như hủy dung nữ nhân mà nàng ghét hay là cưỡng ép “mời” những thiếu niên bình dân đến chơi cùng, đều là Lưu Kế Nhân tự tay làm, những việc xấu xa này đều nhường lại cho con chó dữ của Ngụy phủ, chính hắn cũng ở bên ngoài ức hiếp trăm họ, hắn theo chủ nhân ra mặt.
Việc tìm kiếm Ngu Niệm Thanh là chuyện lớn, Ngụy Nhiêu hiện tại chỉ hơn mười một tuổi không thể tự mình ra tay, chỉ có thể giao cho Lưu Kế Nhân mới yên tâm.