Lông mày hắn thâm thúy, tính tình lại không tốt, trừng mắt như vậy, hung dữ giống như trong nháy mắt tiếp theo sẽ bóp gãy cổ Tiểu Niệm Thanh.
Nhưng mà, cuối cùng Tề Hận Thù cái gì cũng không làm. Hắn cam chịu, buông tay để sau lưng Ngu Niệm Thanh ra, xoay qua lấy bầu rượu, muốn uống vài ngụm trong đêm tối dài đằng đẵng này.
Kết quả tay của hắn mới rời khỏi lưng tiểu cô nương, vừa rồi còn giống như vật nhỏ ngủ say lập tức nức nở trong giấc mộng, giọng mũi mang theo nồng đậm không vui.
Tề Yếm Thù cứng đờ, ngón tay hắn đưa ra một nửa lập tức đặt trở lại sau lưng nàng, lúc này bé con mới không phát ra âm thanh nữa, lại an tâm thành thật ngủ thiếp đi. Hắn một bên vỗ vỗ sau lưng tiểu cô nương, ngửa mặt không chút thay đổi mà nhìn đỉnh điện, trong lòng đem Tạ Quân Từ qua lại mắng tám trăm lần không ngừng.
Cái này gọi là hiểu chuyện nghe lời nhu thuận?! Tạ Quân Từ nhìn xem đồ chơi nhỏ này rốt cuộc qua bao nhiêu cái kính lọc???
Oan có đầu nợ có chủ, đợi đến khi Tạ Quân Từ trở về, hắn nhất định phải đánh chết tên đại đồ đệ không bớt lo này.
Mà Niệm Thanh đối với hoạt động tâm lý của hắn hoàn toàn không biết gì cả. Tề Yếm Thù ôm ấp cùng người khác bất đồng, hắn lành lạnh, cả người phát ra nhàn nhạt lãnh khí, nằm ở trong ngực hắn, ở Thương Lang Tông trong mùa hè lộ ra đặc biệt thoải mái.
Tiểu cô nương vốn thích tiếp xúc da thịt hơn, tự nhiên mà cọ vào cổ Tề Yếm Thù. Cổ hắn vừa lạnh vừa mềm, cảm giác dán thật sự rất thoải mái.
Vì thế, Tề Yếm Thù mặt không chút thay đổi nằm ở trên nhuyễn tháp, bên cổ thon dài còn dán sát một vật nhỏ.
Cả đêm nay, tiểu cô nương không biết mơ thấy cái gì, cứ cách nửa canh giờ hoặc một canh giờ sẽ dùng gương mặt cọ cọ cổ của hắn, dính dính như là một con mèo nhỏ. Đáng giận nhất chính là, một bên mặt nàng ấm lên, lại còn biết đổi sang bên kia tiếp tục dán.
Tề Yếm Thù đã không nói gì, thậm chí khi cảm nhận được nàng không sợ hãi lại đổi bên nằm, trực tiếp tức cười. Tốt, đợi đến hừng đông, hắn nhất định phải giáo dục thật tốt vật nhỏ không biết trời cao đất rộng này.
Mãi cho đến khi bầu trời ngoài đỉnh núi hừng đông, có ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào trong cửa, giữa điện tối tăm chuyển thành âm u, Niệm Thanh lúc này mới tựa hồ muốn tỉnh lại, nàng lại xê dịch thân thể, đưa tay dụi mắt.
Thấy nàng tựa hồ đã tỉnh, Tề Yếm Thù mở miệng nói: "Ngươi - -“
Hắn vừa muốn làm khó dễ, liền thấy bé con buông tay dụi mắt xuống, tiếp tục ngáy ngủ.
Tề Yếm Thù:...
Trẻ con sao có thể ngủ nhiều như vậy?!
Đứng ngoài quan sát cả đêm trong lòng hệ thống run sợ, Tề Yếm Thù có thể nhịn cả đêm đã ngoài dự liệu của nó, bây giờ nhìn thấy sắc mặt Tề Yếm Thù càng ngày càng thối, nó vẫn nhịn không được nhỏ giọng gọi.
"Bảo bối, trời sáng rồi, bảo bối..."
Niệm Thanh ở trong tiếng gọi của hệ thống, lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa nâng cằm lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng của Tề Yếm Thù.
“Lúc này tỉnh ngủ rồi à?" Tề Yếm Thù lạnh lẽo nói.
Niệm Thanh buồn ngủ ngáp một cái, nàng gối lên bả vai Tề Yếm Thù, tựa hồ căn bản không cảm nhận được lửa giận của hắn.
“Sư hổ." Tiểu cô nương thanh âm mềm mại nói. "Thanh thanh đói bụng.”
Được voi đòi tiên!
Tề Yếm Thù hai tay bóp dưới nách Niệm Thanh, đem tiểu cô nương còn chưa hoàn toàn mở mắt nhấc lên giữa không trung.
Tề Yếm Thù bắt đầu phát tác, hắn lạnh lùng nói: "Hôm qua ta nói gì với ngươi, có phải ngươi đã quên hết rồi không?”
Hắn vừa nói được một nửa, chợt nghe thấy bụng Niệm Thanh kêu ùng ục. Tề Yếm Thù lại một lần nữa cứng họng.
Niệm Thanh buông tay dụi mắt xuống, nàng đáng thương nói: "Thanh Thanh nghe lời, sư hổ không cho ăn, Thanh Thanh buổi tối đã không ăn.”
Kỳ thật là chính nàng ngày hôm qua chơi điên cuồng quá mức, trở về liền buồn ngủ, ngủ một giấc, tỉnh lại lại quấn lấy Tề Yếm Thù kể chuyện xưa, sau đó lại ngủ, ngủ một giấc thẳng đến sáng sớm.
Kỳ thật bé con nghe chuyện xưa thì đã có chút đói, nhưng Tề Yếm Thù nói hắn không cho phép thì không thể ăn cái gì, vì thế Niệm Thanh liền không đề cập tới.
Nhưng Tề Yếm Thù đã bao nhiêu năm không ăn cái gì, hắn có thể nhớ ra mới là lạ.
Tề Yếm Thù hậu tri hậu giác, nhớ tới giống như ngày hôm qua mình quả thật đã nói cái gì mà lúc hắn bảo nàng ăn, nàng mới có thể ăn các loại, kết quả chính mình lại đem chuyện đồ ăn ném ra sau đầu. Môi mỏng của hắn mấp máy, có chút phiền, còn có chút chột dạ.
Bị bé con ngắt lời như vậy, Tề Yếm Thù cũng không có tâm tình nói chuyện tối qua với nàng nữa. Hắn đem nàng đặt ở trên giường quý phi, lại phất phất tay, đem lương thực một ngày mà Tạ Quân Từ chuẩn bị cho nàng lấy tới, ánh mắt Niệm Thanh nhất thời phát sáng.
Vì thế, Tề Yếm Thù nhìn Niệm Thanh lúc thì ăn hạt dưa, lúc thì ăn hoa quả, thỉnh thoảng ăn chút bánh ngọt các loại, không có một chút đồ ăn đứng đắn, căn bản chính là những thứ người ta nhàn rỗi không có việc gì thì ăn vặt.
Tề Yếm Thù nhìn hồi lâu, nhịn không được nói: "Ngươi thật giỏi.”
Tại sao nàng lại ăn những thứ lộn xộn như vậy? Ngay cả vụn bánh ngọt rải rác trong đĩa cũng phải dùng bàn tay nhỏ bé cố gắng nhặt lên ăn hết. Xem đến sau khi nàng ăn một phần ba, Tề Yếm Thù vung tay lên, đĩa lại bay đi.
Nhắc tới cũng có ý tứ, bất luận hắn đối với nàng lãnh ngôn lãnh ngữ như thế nào, hoặc là véo cằm nàng hoặc là xách lên, bé con cũng không trốn không nháo, giống như búp bê tùy tiện hắn loay hoay, chưa bao giờ tức giận.