“Nơi ngươi đang ở, cùng với nơi Tạ Quân Từ ở, đều là địa bàn của ta." Tề Yếm Thù chỉ mặt đất, lạnh lùng nói. "Cho nên lời ta nói, ngươi phải nghe lọt, hiểu chưa?”


Niệm Thanh cái hiểu cái không, sau khi cố gắng hiểu, nàng gật đầu.


“Hiểu rồi!" Bé con nói. "Sư hổ là địa chủ.”


Tề Yếm Thù:...


Tề Yếm Thù: "Ta không phải địa chủ!”


Huyệt thái dương của hắn đều bị tức giận đến đau nhức, cũng không muốn cùng tiểu cô nương tranh luận phân cao thấp, hắn không kiên nhẫn nói: "Tóm lại, ngươi không được lên cái bậc thang này tới làm phiền ta, còn nữa, ngươi không được ăn cái gì nữa, ta cho ngươi ăn lúc đấy ngươi mới có thể ăn, nghe hiểu không?"


Niệm Thanh lại nghe lời gật đầu.


Vật nhỏ này không chớp mắt nhìn chằm chằm người ta, bộ dáng gật đầu đồng ý ngược lại còn có thể nhìn ra được chút nhu thuận.


Tề Yếm Thù lúc này mới dịu đi một chút, hắn mới vừa nằm xuống, chợt nghe tiểu cô nương thấp giọng nói: "Nhưng... Đồ ăn để cách con quá gần, con nhịn không được a.”


Nàng rất nhanh nghĩ ra phương án giải quyết, lại kiễng chân ngẩng mặt lên nhìn hắn. 

"Sư hổ!”


Tề Yếm Thù dựa vào gối mềm uống rượu, làm bộ không nghe thấy. Tiểu cô nương thấy hắn không để ý tới mình, lại nhìn thấy vạt áo rủ xuống, nàng nâng bàn tay nhỏ bé lên, nắm vạt áo lên lắc lư.


“Sư hổ!" Nàng lại gọi. "Sư...”


Tề Yếm Thù buông bầu rượu, hắn cướp vạt áo của mình về, tức giận nói: "Ngươi lại muốn làm gì?”


Đến mức này, nếu như là Tạ Quân Từ cùng hai đệ tử khác, đều nên quỳ xuống thỉnh tội. Nhưng tiểu cô nương lại phảng phất không hề có cảm giác.


Vạt áo bị rút đi, làm cho lòng bàn tay ngứa ngáy, nàng vừa xoa tay mình, vừa nhỏ giọng nói: "Sư hổ đem đồ ăn đặt ở chỗ khác, Thanh Thanh cũng không cần chịu đựng.”


Tề Yếm Thù ngồi trên ghế, ngực hắn phập phồng, cố gắng đè nén phiền não, trong lòng mắng đại đồ đệ mấy trăm lần, mới miễn cưỡng xuống giường.


Niệm Thanh giơ cánh tay lên muốn kéo tay hắn, nhưng với không tới, chỉ có thể kéo ống tay áo Tề Yếm Thù. Tề Yếm Thù làm bộ không nhìn thấy, hắn đi tới góc cạnh cửa, liền nhìn thấy một cái rương nhỏ nhét chăn, bên cạnh rải rác các loại tạp vật. 

Ở trong điện giống như nhà kho đặt cái rương nho nhỏ này, giống như chủ nhân của nó không phải nhân loại mà là động vật nhỏ, thật là có chút không lên nổi mặt bàn.


Tề Yếm Thù thu hồi ánh mắt, ngón tay hắn khẽ động, ba phần thức ăn tự trôi nổi trên không trung, sau đó rơi cạnh những đồ vật khác trên đỉnh, để cho tiểu cô nương không chạm tới.


Hắn vừa cúi đầu, liền đối diện với ánh mắt sùng bái của tiểu cô nương.


“Thật lợi hại, có thể làm lại lần nữa không?" Nàng hưng phấn hỏi.


“Không thể." Tề Yếm Thù lại rút tay áo ra, lạnh lùng nói. "Đi ra ngoài chơi, đừng tới làm phiền ta.”


Dưới ánh mắt không thể cự tuyệt của hắn, Niệm Thanh cố gắng vượt qua ngưỡng cửa cao cao, chạy ra ngoài.


Tề Yếm Thù giơ tay đóng cửa lại, cả điện rơi vào bóng tối như ban đêm. Hắn lại rót một chén rượu đặc chế mình làm, lúc này mới trở lại giường quý phi, thoải mái nằm xuống, chuẩn bị bắt đầu hôm nay sống mơ mơ màng màng. 

Muốn cho mình uống say là loại kỹ thuật cao, Tề Yếm Thù muốn áp chế chân khí, còn muốn dẫn dắt linh khí trong rượu, để cho nó đi khắp ngũ tạng lục phủ, giấu diếm thân thể để cho đầu óc cảm thấy hắn 'say' rồi. Lực khống chế cao thâm như vậy đã đến mức không thể tưởng tượng nổi, không ai biết Tề Yếm Thù lại đem phần thiên tài này đặt ở trên mặt uống rượu.


Tề Yếm Thù dựa vào gối mềm, hắn ngẩng cổ lên, mùi rượu cay nồng đi qua cổ họng, bắt đầu kích thích lục phủ ngũ tạng mang đến cảm giác tê dại, làm cho người ta than thở không thôi. Lúc sắp rơi vào trạng thái ‘say’, lực chú ý của Tề Yếm Thù lại có chút không ở đây.


Thần thức của hắn giống như biển, đại bộ phận bao phủ ở đỉnh núi chính, còn lại một chút vây quanh rừng sâu sương mù bao gồm Thương Lang Tông làm trung tâm. Giờ phút này, ý thức Tề Yếm Thù không tự chủ được tập trung vào một người trên ngọn núi chính.


Tiểu Niệm Thanh từ sớm đã cảm thấy hứng thú với những cung điện lầu các khác trên ngọn núi chính, chính nàng chơi cũng không cô đơn, đẩy cánh cửa nặng nề ra, Niệm Thanh chạy tới chạy lui trong phòng trống.


Sân vườn mỗi phòng đều không bụi bặm, hoa tươi trong hoa viên nở rộ, bài trí trong phòng tuy rằng cũ kỹ, nhưng phảng phất vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của người ở.


Một mình Niệm Thanh cũng rất vui vẻ, nàng thật sự chưa từng được chơi đùa thứ gì thú vị, lúc thì chui tới chui lui trên bàn và dưới gầm giường, lúc thì ngắm hoa trong vườn hoa, phòng trống không, viện bình thường đều không có gì đặc biệt nhưng đối với nàng mà nói chính là địa đàng.


Vừa mới bắt đầu còn không có xảy ra sự cố gì, thẳng đến khi bé con ở dưới giá bình hoa chui qua, lúc bò ra không gian bên trong không đủ rộng, đem nàng nhốt lại. Niệm Thanh dùng sức bò ra, cái giá cũng lắc một cái, bình hoa trống đặt phía trên lắc lư một cái, lập tức rớt xuống hướng vào lưng nàng.


Tiểu cô nương không phát hiện, hệ thống lại hít vào một hơi khí lạnh.


Sau đó, nó trơ mắt nhìn bình hoa rơi xuống bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, rồi lại tự bay trở lại chỗ cũ.


Niệm Thanh bò ra ngồi dưới đất, nàng quay đầu, có chút nghi hoặc, nhưng không phát hiện có chỗ nào không đúng, liền vỗ tay đứng lên.


“Thanh Thanh! Không nên chui xuống dưới cái giá, quá nguy hiểm." Đây cũng là lần đầu tiên hệ thống chăm bé con lúc này mới ý thức được nàng chui tới chui lui cũng rất nguy hiểm, vội vàng giáo dục.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play