Đi qua khoảng thời gian một mực dừng chân ở khách điếm trên đường, bé con cũng biết đó chỉ là nơi ở tạm thời, cho nên không có cảm giác gì.
Nhưng hôm nay lại khác, nhìn cái sân này, nghe Tạ Quân Từ trân trọng giới thiệu với nàng, Niệm Thanh biết, từ nay về sau đây đây là nhà mới của nàng.
Một nơi không có ca ca, nhưng có sư huynh với nhà mới.
Bỗng nhiên ý thức được đã về đến nhà, làm cho bé con ôm chặt chăn, trong lòng có chút trống trải.
Không biết tại sao, nàng có chút nhớ ca ca.
……
Cùng lúc đó, nhân gian.
Chạng vạng tối, chính là thời điểm náo nhiệt. Đến tháng hai dần dà không còn tuyết rơi, dân chúng trên đường trong thành An Định càng ngày càng nhiều, người đến người đi.
Từ khi ông trời nổi giận bổ thiên lôi xuống, trừng phạt ác bá tham quan địa phương, triều đình vì bình ổn thiên nộ, đành phái khâm sai tới bình ổn dân chúng phẫn nộ, giảm bớt thuế má. Thuận tiện còn sung công gia sản Ngụy gia, dùng số tiền này một lần nữa tu sửa thành An Định.
Hiện giờ mới qua nửa tháng, bên trong An Định thành khắp nơi đều là dấu vết khởi công.
Dân chúng trên đường đều cảm xúc dâng cao, từ khi không còn ngọn núi lớn đè người trên đỉnh đầu, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt.
So với Nguỵ Phụ cùng tiểu thư phủ bị niêm phong, trong đại trạch xa hoa không có một bóng người, cũng không sáng đèn, một mảnh tối tăm, thập phần hiu quạnh.
Một thân ảnh mang áo choàng màu đen chậm rãi đi vào trong phủ tiểu thư.
Mái nón hơi nhúc nhích, hắn thoáng ngẩng đầu nhìn về phía toàn bộ sân.
Nơi này, đã không còn dấu vết gì.
Một người khác đi tới phía sau hắn, thản nhiên cười nói: “Ta không lừa ngươi chứ, Ngụy gia ác giả ác báo.”
Thanh âm người nói chuyện dễ nghe êm tai, phảng phất có một loại mị lực trời sinh làm cho người ta tin phục.
Trong viện, thân ảnh khoác áo choàng trầm mặc.
Nửa ngày sau, y chậm rãi nói: "Muội muội ta ở trong thôn không có bia mộ... muội ấy có thể còn sống hay không?"
"Ta cũng không biết."
Thanh âm kia chậm rãi nói, "Nhân gian có nhiều chỗ không lập bia cho hài tử chết non, các ngươi nơi này có tập tục như vậy sao?"
Thấy thiếu niên trầm mặc, nam nhân liền biết mình hỏi đúng.
Hắn cười khẽ một tiếng, mở quạt xếp ra.
"Bất quá, ngươi cũng đừng vội tuyệt vọng."
Nam nhân nói: "Nếu theo ta tu luyện, ngươi có thể sống được thật lâu thật lâu, một ngày nào đó sẽ tìm được muội muội của ngươi."
“Nếu như nàng đã qua đời rồi." Thanh âm Ngu Tùng Trạch có chút sa sút.
"Vậy ngươi còn có thể chờ nàng chuyển thế, tiếp tục bảo vệ nàng."
Người nọ thanh âm giống như nước suối dễ nghe, mang theo chút mê hoặc: "Ngươi có thiên phú, chẳng lẽ cam tâm tiếp tục làm một phàm nhân, tiếp tục bị người ức hiếp, ngay cả huyết thống cũng bảo vệ không được... Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhìn thấy những chuyện này xảy ra một lần nữa sao?"
Người nọ cười nói: "Ngươi nếu nguyện ý cho ta sử dụng, ta liền dạy cho ngươi tất cả năng lực, như thế nào?"
Ngu Tùng Trạch trầm mặc một lát, y xoay người, hướng nam nhân quỳ xuống.
Người đàn ông lắc quạt, nở nụ cười hài lòng.
Một trận gió lạnh thổi qua, trong viện đã không còn một bóng người, chỉ còn lại khí ma quỷ nhàn nhạt trong không khí.
Niệm Thanh ở trên giường ngây người thật lâu, mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài dần dần ảm đạm, bụng của nàng bắt đầu ùng ục rung động, Tạ Quân Từ vẫn chưa trở về.
Bé con lại đợi trong chốc lát, bên ngoài vẫn không có âm thanh, nàng liền chống cánh tay lên, từ trên giường bò xuống.
Nàng cố gắng đẩy cửa lớn đang hé ra, vừa ngẩng đầu, không khỏi mở to hai mắt.
Thương Lang tông chỗ ở linh khí dư thừa, là vì bảo địa.
Chỉ thấy hoa cỏ cây cối ngoài viện đều sinh trưởng dạt dào sức sống, mây chiều trên bầu trời dần dần biến thành màu xanh đậm, bóng cây lắc lư, yên tĩnh như thể thế ngoại đào nguyên.
Cảnh sắc xinh đẹp như vậy mang theo một loại mộng ảo, là cảnh tượng bé con chưa từng thấy qua.
Nàng đang ngẩn người nhìn bầu trời, liền nghe thấy gian phòng trong góc sân truyền đến âm thanh kỳ quái.
Niệm Thanh chậm rãi đi tới ngoài cửa nhà bếp, thấy bên trong một mảnh hỗn loạn chật vật, trên bàn toàn là vật hắc ám, Tạ Quân Từ đứng ở trong hỗn loạn lông mày khẽ nhíu, giống như là đang giải quyết sinh tử nan đề.
Tạ Quân Từ trong đời chưa từng gặp phải vấn đề như vậy. Đầu tiên, hắn dựa theo sách dạy nấu ăn mà nấu, vốn là từng bước từng bước làm, nhưng cũng không biết từ hạng mục nào xảy ra vấn đề, khiến thành phẩm hoàn toàn không giống với miêu tả trong sách dạy nấu ăn.
Khiến người ta phiền lòng nhất chính là đơn vị đo lường '’một chút’, ‘một chút’, ‘một chút' trong thực đơn, Tạ Quân Từ ghét điều này đến tận xương tuỷ, hắn không có biện pháp khống chế lượng dùng.
Hết lần này tới lần khác mỗi lần muốn lấy gia vị, sẽ luôn luôn có chữ như vậy xuất hiện, làm cho hắn hoài nghi nhân sinh.
Phát hiện bé con đẩy cửa ra, Tạ Quân Từ thở dài một tiếng, khom lưng kéo nàng vào trong ngực. Hắn một tay ôm bé con, bên kia nhìn thực đơn, lông mày càng nhíu càng sâu.
Tiểu Niệm Thanh thò đầu ra, liền thấy trong nồi là một mảnh cháy đen, nhìn không ra nguyên liệu ban đầu là cái gì.
“Vấn đề do nồi."
Tạ Quân Từ giải thích: “Dụng cụ nhân gian và dụng cụ ở đây không giống nhau.”
Niệm Thanh bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không đúng.