Vốn thứ hắn muốn mua nhất chính là sách, dù sao bản thân hắn cũng phải nuôi lớn một đứa trẻ, trong lòng vẫn có chút áp lực, hắn rất lo lắng trong tương lai bản thân sẽ làm sai chỗ nào đấy, làm tổn thương đến Niệm Thanh.
Đáng tiếc sách dạy nuôi con không có nhiều lắm, Tạ Quân Từ bất chợt nghĩ đến vấn đề ăn uống của nàng, liền đổi hướng mua thêm một ít sách dạy nấu ăn.
Đợi đến khi Tiểu Niệm Thanh điên cuồng vui vẻ chạy trốn, cũng đã mệt mỏi, lúc này nàng mới chịu thành thật để Tạ Quân Từ ôm nàng.
Hôm trước trời lạnh, đồ nàng ăn trên cơ bản đều là Tạ Quân Từ mang về, bữa nay trời nóng liền thuận tiện, Tạ Quân Từ dứt khoát cho nàng chọn một chỗ ở ven đường để ăn cơm, nàng nửa tỉnh nửa mê chỉ vào một quán mì.
Mùa hè trước đây Niệm Thanh được ra ngoài khi tuổi còn quá nhỏ, không tài nào nhớ được, đối với nàng mà nói bây giờ càng giống như là lần đầu tiên ăn cơm ở bên ngoài, nhìn cái gì cũng đều mới lạ.
Tạ Quân Từ gọi cho nàng một bát mì thịt bò, trong lúc chờ đợi, hắn lấy từ trong nhẫn ra bộ bát đũa riêng, đặt lên bàn.
Hắn của hôm nay chiếu cố trẻ con càng ngày càng thuần thục, độ tinh tế lại cao chót vót, bách tính nhân gian nào có ai nuôi trẻ con được tỉ mỉ như vậy, ra cửa lại còn chuẩn bị đồ riêng cho trẻ con.
Đợi đến khi đồ ăn được dọn ra, Tạ Quân Từ không không nhanh không chậm gắp mì sợi, dùng đĩa nhỏ để đựng, đợi mì nguội liền đút cho Tiểu Niệm Thanh ăn từng chút một.
Thấy một màn như vậy, ông chủ quán mì đứng ở quầy cảm khái với tiểu nhị.
“Ngươi xem người ta làm cha kìa, còn cẩn thận tỉ mỉ hơn cả nữ nhân.”
“Đúng vậy, người này làm cha thật tốt…”
Kỳ thật thanh âm bọn họ nói chuyện không lớn, nhưng tự nhiên chạy không thoát khỏi tai Tạ Quân Từ.
Tạ Quân Từ rất hài lòng, ban đầu ai cũng nghi ngờ có phải hắn bắt cóc trẻ con tới hay không, hiện tại đều phải khen hắn, quả nhiên hắn có thiên phú đối với việc nuôi con.
Không bao lâu sau, Tạ Quân Từ dựa theo kinh nghiệm của bản thân, liền biết Niệm Thanh đã ăn no.
Hắn ôm lấy bé con, tầm nhìn của nàng cao dần, thấy trong bát còn thừa không ít mì sợi, nàng nhẹ nhàng đẩy Tạ Quân Từ.
Tạ Quân Từ đã rất hiểu nàng, bé con còn chưa mở miệng, hắn đã chậm rãi nói: “Thanh Thanh no rồi nên không thể ăn nữa, vậy mì sợi này đưa cho người chưa có cơm ăn ở bên đường, được không?”
Lúc này Tiểu Niệm Thanh mới yên tâm gật đầu.
Tạ Quân Từ cho chút tiền thưởng, bảo tiểu nhị đưa mì sợi cho người nghèo ngồi xổm ven đường, sau đó mới ôm Niệm Thanh rời đi.
Hắn để cho nàng cao hứng mà chơi cả ngày, lúc chạng vạng tối, bé con sức cùng lực kiệt mơ hồ ngủ thiếp đi, Tạ Quân Từ thì bắt đầu chuẩn bị trước vì chuyến đi tu tiên giới.
Áo bào của hắn một lần nữa khoác lên người nàng, sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tạ Quân Từ ôm Niệm Thanh bay về phía chân trời.
Có ngoại bào bảo vệ, cộng thêm lực lượng của Tạ Quân Từ làm bình phong, xuyên qua chỗ giao nhau giữa hai giới nơi thuỷ triều ngầm bắt đầu hoạt động, bé con không hề có cảm giác gì, ngủ đến say sưa.
Không biết qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện mình đang bay trên bầu trời, dưới mặt đất thì là rừng sâu vô cùng tận kéo dài đến chân trời, cùng núi cao nhấp nhô liên miên không dứt.
Ngu Niệm thanh lập tức tỉnh táo, nàng theo bản năng ôm lấy cổ Tạ Quân Từ, thán phục nói: “Thật là nhiều cây!” Dừng lại một chút, nàng lại trẻ con nói, “Gió ở đây còn rất ngọt.”
Tạ Quân Từ biết, đây là bé con cảm nhận được linh khí ở trong gió.
Tuy rằng linh khí ở tu tiên giới phân bố không đồng đều, nhưng bất luận thế nào đều tốt hơn nhân gian. Ngu Niệm Thanh có thể nhạy cảm cảm nhận được biến hoá của linh khí như thế, Tạ Quân Từ cũng không giật mình.
Dù sao nàng cũng là tiểu thiên tài ở nhân gian luôn cố gắng trong vô thức hấp thu linh khí, ở phương diện này tự nhiên sẽ nhạy bén.
Về phần kinh mạch nàng bị thương, sau sự tình này có lẽ không thể tu luyện, Tạ Quân Từ còn chưa kịp cân nhắc — dù sao , khảo nghiệm lớn nhất còn đang chờ ở phía trước.
Lông mi Tạ Quân Từ khẽ run, hắn nhẹ nhàng thở dốc, trái tim đập nặng nề không thôi.
Hắn đã bắt đầu có chút khẩn trương.
“Thanh Thanh, bây giờ muội đã hiểu ý sư huynh chưa?” Tạ Quân Từ nhẹ nhàng vuốt tóc tiểu cô nương.
Niệm Thanh chớp chớp mắt, nàng nói: “Sư huynh là ca ca sinh ra từ mẹ khác.”
Tạ Quân Từ dở khóc dở cười, bé con lý giải có hơi khác so với định nghĩa, nhưng đại khái nàng có thể hiểu được ý tứ, hắn đã rất thoả mãn.
Một bên hướng Thương Lang Tông chạy tới, Tạ Quân Từ một bên chậm rãi nói: “Muội biết ‘Sư phụ’ có nghĩa là gì không?”
Niệm Thanh đương nhiên không biết, hệ thống lần thứ hai giải thích cho nàng: “Sư phụ và tiên sinh giống nhau, cục cưng có biết tiên sinh không?”
Bé con iền hiểu ra, trước kia Ngu Tùng Trạch từng kể cho nàng nghe một ít chuyện xưa có liên quan đến học đường, hơn nữa nàng còn nhớ rõ ca ca cũng muốn đi học đường.
Rồi nàng nói: “Có phải giống tiên sinh không?”
Tạ Quân Từ đáp: “Thứ tiên sinh dạy đó chính là sách vở, còn sư phụ dạy là bản lĩnh. Huynh là đại đệ tử của sư phụ, cũng là học trò, về sau muội cũng là học trò của y, chúng ta đều bái sư cùng một người, cho nên gọi là sư huynh sư muội.”
Niệm Thanh cái hiểu cái không ồ một tiếng, kỳ thật vẫn không hiểu cho lắm.
Loại chuyện này đòi hỏi phải có kinh nghiệm từng trải và hiểu biết nhiều, nàng quá nhỏ, hệ thống cũng không có biện pháp giải thích rõ ràng.