Nhóm hạ nhân nha hoàn từ ngày hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị, hiện giờ nhìn thấy phu nhân thật sự ôm một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác trở về, đều nhao nhao tới chúc mừng.
Bọn họ nói lời cát tường, làm cho hai vợ chồng cười đến không khép miệng lại được, phát rất nhiều tiền thưởng, trong Vương phủ một mảnh vui mừng.
Người tụ tập có chút nhiều, Vương phu nhân cảm nhận được tiểu cô nương vẫn luôn hướng trong áo choàng của bà trốn tránh, bà vội vàng nói: "Được rồi, các ngươi đều lui ra đi.”
Mọi người nghe lời lui ra khỏi phòng, không khí cuối cùng đã im lặng.
Vương phu nhân đem Niệm Thanh đặt ở trên giường quý phi, bà cười nói: "Về sau nơi này chính là nhà của ngươi.”
Áo choàng được vén lên lộ ra tiểu cô nương nhỏ nhắn.
Thân thể Niệm Thanh hơi cuộn tròn, tóc nàng hơi rối loạn, đôi mắt to cẩn thận lại cẩn thận nhìn chung quanh, giống như một con vật nhỏ đi tới hoàn cảnh mới vậy.
Nàng chỉ cảm thấy mình đang ở trong một ngôi nhà lớn, lớn đến nỗi nàng không cảm thấy an toàn.
Phụ nhân bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt nàng, Niệm Thanh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nàng cúi cằm trốn về phía sau, bộ dáng có chút mâu thuẫn.
"Con tên gì?" Vương phu nhân ôn nhu nói. Sau lưng bà là Vương lão gia cũng muốn buóc ra nhưng lại lại không dám.
Tiểu cô nương thấp giọng trả lời: "Ngu Niệm Thanh.”
"Niệm Thanh, thật là một cái tên hay." Vương phu nhân cười nói: "Thanh Thanh có đói không?”
Tiểu cô nương còn chưa trả lời, bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, một âm thanh thanh thúy của thiếu niên còn chưa bể giọng vang lên: "Cha, nương, muội muội đến chưa?”
Lời còn chưa dứt, một thiếu niên thoạt nhìn chừng bảy tám tuổi đến trước mặt, hắn liếc mắt một cái liền thấy Niệm Thanh trên giường.
Nam hài này là nhi tử của vợ chồng họ Vương, nhũ danh Thạch Đầu. Hắn lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, không giống công tử được nuông chiều đến trắng nõn quý khí như bình thường, ngược lại thoạt nhìn tính cách rất khỏe mạnh hiếu động.
Đôi mắt hắn tức khắc sáng lên.
Vương Thạch Đầu ở trong thành có rất nhiều bằng hữu cùng tuổi, hắn cảm thấy muội muội nhà ai cũng không bằng muội muội cha nương mang về, vừa đẹp vừa đáng yêu.
Cha nương nói nàng là nữ nhi do tiên nhân phó thác, lúc trước hắn còn không tin. Bây giờ nhìn thấy Tiểu Niệm Thanh, Vương Thạch Đầu mới thật sự tin —— chỉ có tiên nhân mới có thể đưa tới muội muội xinh đẹp như vậy đi!
"Thanh Thanh, về sau chúng ta chính là người một nhà." Vương lão gia vuốt râu, ông cười nói: "Về sau chúng ta là cha nương con, Thạch Đầu chính là ca ca ruột của con. Mau, gọi ca ca đi.”
Vương Thạch Đầu rất cao hứng, hắn đã sớm gọi muội muội vài tiếng, luôn chờ Ngu Niệm Thanh mở miệng.
Không nghĩ tới tiểu cô nương lại quay đầu, trong bóng lưng nhỏ lộ ra sự quật cường, hốc mắt đã dâng lên nước mắt, phải mím chặt môi, mới không rơi lệ.
"Ông nhìn ông coi, gấp gáp cái gì?" Vương phu nhân nhíu mày oán giận nói: "Vương Kim Phúc, ông đừng có ở đây làm mọi chuyện loạn thêm nữa, có thể làm chút chuyện có ích hay không?”
Vương lão gia lại bị phu nhân khiển trách, ông ngượng ngầu sờ sờ đầu, cùng nhi tử đứng chung một chỗ, luống cuống nhìn Vương phu nhân dỗ tiểu cô nương.
Vương phu nhân có thể cảm giác được, cho dù bà muốn ôm nữ hài hoặc ôm bả vai nàng, Niệm Thanh tuy rằng cũng không phản kháng, nhưng cả người đều cứng ngắc căng thẳng, rõ ràng cực kỳ mâu thuẫn.
Nàng không khỏi thở dài, xem ra muốn đứa nhỏ này thích ứng với hoàn cảnh mới, phải cần thời gian khá dài.
Nàng ôm Niệm Thanh, đi theo sau là phụ tử họ Vương, bọn họ đồng loạt đi tới khuê phòng hôm qua hạ nhân vừa mới dọn, bên trong đều là dựa theo quy cách của tiểu thư chuẩn bị, còn có rất nhiều đồ chơi hài đồng thích.
"Thanh Thanh, con thích căn phòng này không?" Vương phu nhân ngữ khí ôn hòa nói: "Con bây giờ còn nhỏ, trước tiên cùng chúng ta ở chủ viện. Chờ con lớn hơn một chút, tùy tiện chọn một cái viện khác, đều dựa theo thứ con thích. ”
"Đúng đúng." Vương Thạch Đầu ở bên cạnh gấm gáp nói, "Viện của ta là tốt nhất, muội muội có muốn đi xem không?
Niệm Thanh đối với hai vợ chồng tuy không có phản ứng sợ hãi, nhưng nàng tựa hồ rất kháng cự tiểu thiếu niên, hắn vừa gọi muội muội, nàng liền dùng sức quay đầu, rõ ràng mang theo giận dỗi cùng không vui.
Giường trong phòng là giường dành cho hài tử, có nóc giường, cạnh còn có hàng rào, phòng ngừa tiểu hài tử lăn xuống đất.
Vương phu nhân vỗ vỗ lưng tiểu cô nương, bà chậm rãi nói: "Chắc là con mệt rồi, nghỉ ngơi một lát trước, qua nửa canh giờ ta lại đến thăm con, nếu con muốn làm cái gì, cứ gọi hạ nhân, có được không?”
"Phu nhân, bà nói nhiều như vậy, con bé có thể nghe hiểu không." Vương lão gia bên cạnh xen vào nói.
Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy Tiểu Niệm Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
Vương phu nhân đem nàng đặt ở trên giường, một bên đẩy hai cha con lưu luyến đi ra ngoài, một bên nói: "Ông thì biết cái gì, hài tử nhà nghèo chính là tự lập từ sớm, nhìn ánh mắt đứa nhỏ này liền biết nàng thông minh..."
Cánh cửa phòng dần khép lại, âm thanh cũng dần biến mất.
Đợi đến khi trong phòng không có người khác, Niệm Thanh mới chui vào trong chăn, ôm chăn không nói một tiếng.
Thoát khỏi nhân vật phản diện lớn nhất nguyên tác, đến một ngôi nhà mới an toàn và giàu có, hệ thống nên được hạnh phúc. Nhưng nhìn thấy cảm xúc của tiểu ký chủ đẫ giảm xuống mức thấp nhất ——so với khoảng thời gian vừa tỉnh lại sau khi xảy ra chuyện cũng không khác biệt lắm, nó không khỏi có chút lo lắng.
Lúc ký chủ và Tạ Quân Từ ở cùng một chỗ, tựa hồ chưa từng xuất hiện tâm tình dao động như vậy.
Hệ thống nhịn không được lẩm bẩm nói: "Thanh Thanh..."
......
Phía bên kia.
Sau khi đưa Ngu Niệm Thanh cho Vương gia, Tạ Quân Từ trở về An Định thành.
Hắn trước kia giết ác nhân căn bản không có kế hoạch, hiện giờ lại kiên nhẫn chờ đợi hai ngày, xác định mình không bỏ qua bất kỳ một người nào ở Ngụy phủ.
So với sự thanh tĩnh của Vương phủ, vừa tới gần chủ trạch Ngụy thị, Tạ Quân Từ liền có thể cảm nhận được nơi này so với những nơi khác năng lượng càng thêm tà ác.
Lời nói cử chỉ, thi thiện hành ác của con người đều mang đến nhân quả, mà Ngụy phủ đã sớm là nợ máu chồng chất mấy năm nay.
Trong đó ác nhất chính là Ngụy lão gia, Ngụy phu nhân cùng ca ca ruột của bà ta là huyện lệnh lão gia cùng với toàn bộ quan phủ tham nhũng.
Quan thương bọn họ kết hợp làm việc thiên tư trái pháp luật, một tay che trời, bá tánh đã sớm khổ không thể tả.
Ngày thứ ba, bầu trời vốn có tuyết rơi dày đặc, bỗng nhiên mặt đất run lên, vài đạo lôi quang bỗng nhiên bổ vào trên núi phụ cận thành.
Dân chúng mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều quỳ lạy dập đầu trên đường phố, cầu xin ông trời tha thứ.
Ngay sau đó, một tin tức làm cho cả thành chấn động truyền đến —— những hung bộc ngày thường hại người trong phủ đệ Ngụy thị, cùng với đám nha dịch ỷ vào chức quan ức hiếp dân chúng của huyện nha thế nhưng đều bị sét đánh chết!
Ngụy phu nhân Ngụy lão gia bên kia, còn có huyện lệnh lão gia cùng các quan viên nha môn tham ô nhận hối lộ khác đều ngồi không yên, có người ở nhà dập đầu thắp hương, có người sợ tới mức tè ra rắm muốn cuốn gói chạy trốn.
Ngày hôm sau, dân chúng địa phương phát hiện Ngụy lão gia cùng huyện thái gia nữa người trần truồng bị trói trên sư tử đá ở cửa nha môn, một trái một phải, giống như là bị kích thích cực lớn, vừa run rẩy vừa nâng cổ họng kể lại từng chuyện ác của mình mấy năm nay.
Góc tường bên cạnh bọn họ thì xiêu vẹo vặn vẹo trói buộc những quan viên kia, bọn họ cũng khóc rống nước mắt nước mũi nói ra tội ác của mình, ngoài cửa nha môn nhất thời ầm ĩ giống như cái chợ.
Dân chúng lúc đầu còn có chút sợ hãi, dần dần bị sự phận nỗ mấy năm nay thay thế, trứng thối, rau cải, đá không ngừng ném lên người những người này, đem bọn họ đập đến mặt mũi bầm dập.
Huyện thái gia từng rơi nước mắt, còn chủ động cầu quan viên thanh liêm chưa xảy ra chuyện ghi nhớ lời hắn nói, còn có chứng cứ đã từng phạm tội, bọn họ tư chiếm đoạt vàng bạc tài bảo vân vân, Ngụy lão gia cũng như vậy.
Về phần sau này hoàng thành nghe được sự kiện Thiên Phạt An Định thành kinh hãi thất sắc, không chỉ phái mệnh quan trăm dặm vội vàng đến An Định thành điều tra chân tướng trấn an dân chúng, còn lấy đó bắt đầu suốt mười năm quét sạch thế lực tham quan và địa đầu xà các nơi.
Không chỉ có thế, hoàng thất cũng bởi vậy mà nơm nớp lo sợ, dùng cái này cảnh tỉnh giáo dục hoàng tử hoàng tôn chớ mê muội mất cả ý chí, phải quan tâm dân sinh, từ đó làm cho đất nước phát triển về sau.
Tạ Quân Từ lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn không biết lựa chọn nhất thời của mình, vậy mà có thể mang đến ảnh hưởng sâu rộng cho đất nước này.
Mọi chuyện hắn làm đều vì tâm tư riêng.
Hắn không muốn để những ác nhân đã làm tổn thương Ngu Niệm Thanh dễ dàng chết đi như vậy, hắn muốn bọn họ khóc lóc thảm thiết hối hận không thôi, hắn muốn cho người trong thiên hạ đều biết bọn họ đã từng đã làm cái gì.
Tạ Quân Từ quả thật đã làm được, khiến cho mọi phàm nhân đều nghĩ tất cả đều do thiên phạt, phải được sử sách ghi lại, phụ nữ và trẻ em đều biết, truyền từ đời này sang đời khác, vô số người phỉ nhổ, cũng làm cho hậu nhân cảnh tỉnh.
Hắn mất năm ngày xử lý chuyện An Định Thành, sau đó cũng không có lập tức trở về Thanh Châu vực.
Mà trong vương phủ, tiểu cô nương ngồi trên ghế cao mềm mại, bị nha hoàn vây quanh.
Trong tay các nàng bưng thức ăn, trong đó có một người ôn nhu nói: "Tiểu thư, ăn một chút đi. ”
Niệm Thanh được một đống người chiếu cố, tóc chải tinh xảo, quần áo cũng mỗi ngày thay không giống nhau. Chẳng qua nàng giống như một món đồ chơi tùy người nhào nặn, trong khoảng thời gian này không hề mở miệng nói chuyện, cũng không muốn ăn, cho dù bọn nha hoàn dỗ dành như thế nào, cuối cùng nàng cũng miễn cưỡng chỉ ăn một chút.
Vương phu nhân lúc tới nhìn thấy chính là một màn này, nàng vội vàng nói: "Được rồi, tiểu thư không ăn, cũng không cần vây quanh nàng như vậy, các ngươi đều đi xuống đi. ”
Nàng ôm tiểu cô nương trở về trong phòng, ôn nhu nói: "Thanh Thanh muốn chơi một lát, hay là muốn ở trên giường nghỉ ngơi một lát?”
Niệm Thanh vẫn không nói lời nào.
Nàng rũ xuống con ngươi, lông mi cong khẽ run rẩy.
Mấy ngày nay tiểu cô nương cơ hồ mỗi ngày đều không ăn được bao nhiêu thứ, vốn ở trong tay Tạ Quân Từ nuôi ra một chút cân nặng hiện giờ lại gầy trở về, mắt thường có thể thấy được tái nhợt suy yếu không ít.
Vương phu nhân chỉ có thể đặt nàng ở trong giường hàng rào trước, lại đặt rất nhiều đồ chơi, lúc này mới thở dài một tiếng, khẽ khép cửa đi ra.
Bọn nha hoàn đều ở bên ngoài chờ, các nàng đi theo chủ nhân rất lâu, hiện giờ nhìn thấy phu nhân lão gia hao hết tâm lực lại không đổi được một chút tươi cười nào của tiểu cô nương, trong lòng cũng có chút bất mãn.
"Ta chưa từng thấy hài tử ở tuổi này không nói một tiếng như vậy." Một nha hoàn trong đó lẩm bẩm nói: "Phu nhân cũng tốt tâm ý hầu hạ nàng nhiều ngày như vậy, sao vẫn là một chút phản ứng cũng không có, không phải là một con bạch nhãn lang chứ.”
Nghe được lời của nàng, Vương phu nhân lạnh lùng nói: "Xuân Hạnh, ngươi đang nói bậy cái gì?”
Không đợi Xuân Hạnh trả lời, nàng đã lạnh giọng nói: "Bản thân ngươi cũng sinh ra từ gia đình nghèo khó, chẳng lẽ không biết thế sự gian nan có mùi vị gì sao? Ngươi đã không kiên nhẫn như vậy, vậy thì không cần ở chủ viện hầu hạ, đi ra ngoài đi!”
"Phu, phu nhân, đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ biết sai rồi..."
Xuân Hạnh trợn tròn mắt, nàng quỳ xuống liên tục dập đầu, Vương phu nhân vẫn kiên quyết đuổi nàng rời khỏi chủ viện.
Vương phu nhân lại miệng gõ cảnh cáo nha hoàn khác, lúc này mới có chút mệt mỏi trở về phòng.
Trong phòng, Vương lão gia bởi vì bị Niệm Thanh sợ hãi mà hạn chế xuất hành đang buông chén trà xuống, hắn nghi hoặc nói: "Ai chọc phu nhân tức giận? ”
Vương phu nhân ngồi xuống bên cạnh hắn, không khỏi nặng nề thở dài một tiếng.
"Phu quân, ta làm sao cảm thấy đứa nhỏ này mấy ngày nay không chỉ không có dấu hiệu thích ứng, ngược lại càng ngày càng u sầu buồn rầu đây."
Vương lão gia gãi gãi đầu: "Nàng mới có bây lớn hiểu được phiền não là cái gì sao? Thằng nhóc Thạch Đầu kia ba tuổi còn chỉ biết đái dầm bốc đất ăn. ”
Vương phu nhân vẫn cứ lo lắng sốt ruột.
Nàng có thể cảm nhận được niệm Thanh đối với gia đình này kháng cự, lại không khỏi nhớ lại bộ dáng ngày đó tiên nhân mang theo tiểu cô nương đến.
Hiện tại nghĩ lại, nàng bỗng nhiên cảm thấy hai người bọn họ mới giống như người một nhà.