Edit: Dịt
Trong phủ Ngụy thị tiểu thư, Ngụy Lâu trong tay cầm sách nhàn rỗi, lại không nhìn vào bao nhiêu.
Chuyện của huynh trưởng Ngu Niệm Thanh không kết thúc, nàng liền không cách nào hoàn toàn yên lòng.
Trong lúc chờ đợi Lưu Kế Nhân, sách trong tay nàng đã lật qua lật lại đến nhàu nát.
Một lát sau, ngoài phủ cuối cùng cũng có động tĩnh, Lưu Kế Nhân mang theo một thân hàn khí đi vào. Ngụy Lâu nhìn thấy trên người hắn lầy lội vết máu, liền đại khái biết được kết quả.
"Tiểu thư, thiếu niên tên Ngu Tùng Trạch kia không muốn nhận tiền, đã bị ta giải quyết." Gã thấp giọng nói.
Ngụy Lâu khép lại sách, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật nàng trời sinh thích nam tử mỹ mạo, từ nhỏ đã như thế, cho nên đối với Ngu Tùng Trạch có chút thương tiếc.
Chẳng qua Ngụy Lâu có chút đáng tiếc cho thiếu niên mặt mày tuấn mỹ kia đi, nhưng trong lòng vẫn là vui sướng nhiều hơn.
Cứ như vậy, đời này người cuối cùng có liên quan đến Ngu Niệm Thanh cũng không còn sống trên đời, việc nàng làm, sẽ không ai biết được.
Ngay cả Lưu Kế Nhân làm việc cho nàng, Ngụy Lâu cũng không để ở trong lòng.
Phàm nhân mệnh tiện, nàng căn bản không cảm thấy bọn họ sẽ tạo thành uy hiếp gì cho nàng.
Ngụy Lâu thập phần hào phóng phát ra rất nhiều tiền thưởng, nàng không phát hiện tâm tình Lưu Kế Nhân có chút kỳ quái trầm thấp.
Nàng đứng lên, ôm lò sưởi trong tay, tính toán nhìn Ngu Niệm Thanh lần cuối cùng.
Chạng vạng, Ngụy Lâu vốn định ném cô vào chuồng ngựa, nhưng lại phát hiện bên cạnh chuồng ngựa chính là cửa sau của hạ nhân ra vào.
Vì thế, nàng liền sai người ném Ngu Niệm Thanh ở hậu viện nơi hạ nhân ở, ơ nơi chứa củi.
Bên cạnh là giếng nước, cùng với mấy gian phòng dài thông cửa của hạ nhân, vị trí tương đối trung tâm, lại để cho người trông coi, như vậy mới có thể phòng ngừa vạn nhất.
Lúc nàng đi qua trời đã khuya, Lưu Kế Nhân ở phía trước cầm đèn lồng dẫn đường, xa xa, Ngụy Lâu liền nhìn thấy mấy hạ nhân đứng trong viện, tựa hồ là mấy người vừa mới theo Lưu Kế Nhân đi ra ngoài, nhao nhao hướng nàng chào hỏi.
Ở phía bên kia, một bóng đen nhỏ mơ hồ giống như cái túi chỉnh tề dựa vào đống củi, chính là Tiểu Niệm Thanh.
Không biết có phải hôm nay Lưu Kế Nhân hạ nhiều thuốc mê, hoặc là đã suy yếu đến hôn mê, tiểu cô nương còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng đã đông lạnh đến mức theo bản năng cuộn tròn thành một khối.
Ngụy Lâu khoác áo choàng, cầm lò sưởi, nhìn bông dày cũ nát vá trên người nữ hài áo, không khỏi nhíu mày nói: "Cởi áo bông cho ta. ”
Nàng ra lệnh xong, bên cạnh lại thập phần yên tĩnh.
Ngụy Lâu ngẩng đầu, liền nhìn thấy mấy hạ nhân này sắc mặt lộ ra vẻ do dự.
"Các ngươi bị điếc?" Ngụy Lâu lạnh lùng nói.
Nàng tự nhiên không biết, mấy nam nhân này hiện giờ chỉ cần nhìn thấy tiểu cô nương hôn mê trong gió lạnh, liền nhớ tới con ngươi đỏ thẫm của thiếu niên kia, cùng nguyền rủa làm cho người ta không rét mà run.
Lúc bọn họ đi làm chuyện trái với lương tâm, cũng từng bị không ít người nguyền rủa, nhưng không có lần nào giống như lần này, làm trong lòng bọn họ sợ hãi không thôi.
Vẫn là Lưu Kế Nhân cắn răng một cái, đi qua cởi áo bông trên người tiểu cô nương xuống, lộ ra áo ngắn mỏng manh bên trong.
Lúc này Ngụy Lâu mới hài lòng.
Nàng vươn tay, ngón tay thon dài chỉ về phía Lưu Kế Nhân, lại chỉ về phía mấy người khác: "Lưu thúc, chú tự mình trông coi trong viện. Mấy người các ngươi gọi thêm gia đinh khác, cùng nhau canh gác ở cửa sau cùng cửa bên ngoài. Tối nay vất vả một chút, ngày mai bổn tiểu thư có trọng thưởng.”
Lưu Kế Nhân cùng các gia đinh đáp ứng, Ngụy Lâu lúc này mới xoay người rời khỏi hậu viện.
Hạ nhân cũng không dám liếc mắt nhìn tiểu cô nương một cái, không nói một lời đi ra ngoài canh cửa.
Người bị thiếu niên đâm bị thương ngay trước khi Ngụy Lâu đến đã đi đời nhà ma, tử vong của hắn cùng lời nguyền rủa của Ngu Tùng Trạch làm dâng một tầng khí tức ảm đạm khiếp người.
Ban đêm cực lạnh, Lưu Kế Nhân ngồi xổm trong viện không đến nửa canh giờ, nha hoàn Ngụy Lâu lặng lẽ từ bên kia đi tới, hai người đụng phải nhau, nha đầu thấp giọng nói: "Quản sự, tiểu thư đã ngủ rồi.”
"Biết rồi."
Nha hoàn vừa đi, Lưu Kế Nhân liền xoa xoa tay trở về phòng ngủ riêng biệt của mình.
Hắn căn bản không cách nào hiểu được vì sao Ngụy Lâu lại cẩn thận với việc này như vậy. Trên địa bàn của nàng, lại là trời lạnh như vậy, đứa nhỏ kia một đêm tự nhiên sẽ chết, có trông coi hay không, có gì khác nhau đâu.
Lại qua một nén nhang, Định An Thành bắt đầu giới nghiêm.
Nhóm hạ nhân cuối cùng ra khỏi cửa cũng từ ngoài cửa sau trở về, hậu viện có chút vang dội, sau đó dần dần khôi phục yên tĩnh.
Lưu Kế Nhân khoác quần áo đi ra ngoài nhìn thoáng qua, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bên cạnh đống củi vẫn còn, lại nghĩ đến có người khác canh giữ ngoài cửa sau, liền hoàn toàn yên lòng, trở về phòng uống rượu xua hàn.
Phòng ngủ của hắn được bố trí ở ngoài hậu viện, hiển nhiên không có nhìn thấy một người lén lút chạy đến bên củi, ôm Tiểu Niệm Thanh đi.
Cửa gỗ phòng của nhũ mẫu lặng lẽ mở ra một khe hở, nữ nhân vừa mới tiến vào, liền bị người gọi lại.
“Uyển Nương, ngươi lấy cái gì?”
Uyển Nương không nói một tiếng, nàng lắc eo, rất nhanh đi về phía góc phòng.
Nơi hạ nhân ở các cửa thông với nhau, lúc nàng đi ngang qua, những nha hoàn khác nhìn thấy, nhất thời cả kinh.
“Uyển Nương, ngươi, sao ngươi dám mang hài tử kia đi?!"
Lời nói của nàng nhất thời khiến cho tất cả nữ nhân xôn xao, mấy nhũ mẫu lớn tuổi ở phía trước, những nha hoàn trẻ tuổi khác ở phía sau, các nàng vây quanh Uyển Nương đến nước chảy không thông.
Tinh thần Uyển Nương tựa hồ không thanh tỉnh lắm, nàng chỉ ôm chặt tiểu cô nương, trong miệng lẩm bẩm: "Âm Âm ngoan, Âm Âm ngoan. ”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Có tiểu nha hoàn trẻ tuổi hoảng sợ nói:"Nếu để cho tiểu thư cùng Lưu quản sự biết được, chúng ta đều không chịu nổi tội.”
“Mau thừa dịp không ai chú ý, trả nàng trở về đi..."
Có người muốn đưa tay cướp niệm Thanh, Uyển Nương lại kịch liệt giãy dụa ra, nàng phá thoát khỏi đám người, bản thân ôm tiểu cô nương ngồi xổm ở góc, tiếp tục vỗ vỗ lưng nàng, lẩm bẩm không biết nói cái gì.
Các nữ tử hai mặt nhìn nhau, các nàng đều có chút không xuống tay được.
Ai cũng không muốn nhìn một sinh mệnh uổng phí chết, nhưng mùa đông dài như vậy, nếu như các nàng bị liên lụy mất chén cơm, làm sao nuôi gia đình.
Các nàng không khỏi nhìn về phía một nhũ mẫu già nhất trong đó, luống cuống nói: "Vương ma ma, làm sao bây giờ?”
Vương ma ma là lão nhân có thâm niên nhất trong đám nha hoàn, cũng là người có tiếng nói lớn nhất trong hạ nhân ngoại trừ Lưu Kế Nhân.
Nhìn chăm chú vào đứa nhỏ gầy gò trong lòng Uyển Nương, nàng trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: "Chuyện đã đến nước này, liền cứu đi.”
Bà nhìn về phía nha hoàn khác, lạnh nhạt nói: "Nếu xảy ra chuyện, có Uyển Nương cùng ta chống đỡ, các ngươi không cần lo lắng.”
Bà nói như vậy, tất cả mọi người liền đều an tĩnh lại.
Vương ma ma đưa tay khoác vai Uyển Nương, nàng mở miệng nói, "Uyển Nương, ngươi mà còn ôm như vậy đứa nhỏ này sẽ chết. Đưa nàng cho ta.”
Uyển Nương ngẩng đầu.
Nàng lớn lên rất có phong vị, mi cốt xinh đẹp, xem ra cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, chỉ là trải qua tang thương, tóc đen tóc trắng hỗn loạn xếp lại sau đầu, tăng thêm rất nhiều tuổi.
Uyển Nương do dự một chút, nàng vẫn buông lỏng tay, để Vương ma ma ôm tiểu cô nương đi.
Vương ma ma sờ sờ trên người nữ hài, lại có chút giật mình.
Đứa nhỏ lớn như vậy, cho dù mặc áo bông, bị ném ra bên ngoài mấy canh giờ, cho dù không chết, hẳn là cũng phải bị lạnh cóng.
Nhưng tiểu cô nương này ngoại trừ có chút sốt ra, thậm chí cũng không có vấn đề gì, giống như được ông trời phù hộ vậy.
Nếu nàng độ ấm quá thấp, lại hoặc là khớp xương cứng đờ, còn cần dùng nước ấm làm cấp cứu, hiện giờ lại là cái gì đều không cần, chỉ cần sưởi ấm là được.
Trong phòng không có quần áo dành cho hài tử, các nhũ mẫu nha hoàn đều đóng góp vải dệt tốt nhất, trong đó chọn ra chất liệu mềm mại nhất đem nàng bọc một tầng lại một tầng, thay phiên nhau ôm vào trong ngực ấm áp.
Hô hấp của tiểu cô nương dần dần rõ ràng, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.