Sự niềm nở của Trần Mộc Tình chỉ kéo dài một ngày, đầu ngày còn nói hôm sau muốn đến tìm anh, kết quả hôm sau ngủ nướng tới gần giữa trưa.

Cô mơ rất nhiều thứ hỗn loạn, đại khái là trong mơ có Tần Thâm, nhưng không mơ rõ ràng như ngày hôm qua, tất cả đều là mảnh nhỏ, vừa tỉnh dậy, cô đã quên hết sạch.

Cô yên lặng nhớ lại một lát, bởi vì không nhớ ra nên chán nản, chán nản qua đi là trống rỗng, một trái tim trống không, như thể không lấp đầy được.

Giống như mò trăng dưới nước, rõ ràng dễ như trở bàn tay, nhưng dù thế nào cũng không bắt được.

Càng không chiếm được, càng ngứa tay ngứa tim.

Lúc xuống tầng, mẹ đang đọc báo, hôm nay bố không đến công ty, hai người đang bàn bạc đăng ký lớp sở thích cho Trần Mộc Dương, suy cho cùng chiều hư đứa lớn như Trần Mộc Tình rồi, thì cũng không thể chiều hư luôn cả đứa nhỏ nữa.

Nhưng thảo luận tới thảo luận lui, họ cảm thấy đứa nhỏ còn cùi hơn cả đứa lớn.

Trần Tiểu Cẩu có hai người bạn tốt, theo lời của bà Tưởng Khiết, đó gọi là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, đứa này còn tệ hơn đứa kia.

So với Trần Mộc Tình có thể xem như “xuất chúng”, tuy môn văn hóa của cô bình thường, nhưng môn sở thích đều học hành chăm chỉ.

Trần Tiểu Cẩu chính là không chỉ kém môn văn hóa, mà năm âm (*) cũng không trọn vẹn, tứ chi cứng đờ, thẩm mỹ chết chóc, tan tác mọi mặt.

(*) Năm âm: theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm như âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt (lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi).

Cậu chẳng thích cái gì, chỉ muốn làm cá mặn (*).

(*) Cá mặn: chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.

Trầm Mộc Tình cầm miếng bánh mì lên phết bơ, nghiêng đầu đưa ra ý kiến tồi: “Hay là đưa nó đi tham gia hóa thân đi!”

Tưởng Khiết trợn mắt liếc cô, ông Trần không nhịn được cười: “Đừng nói thằng bé nữa, bố thấy con cũng quá trớn lắm. Đến trường học tập chăm chỉ, đừng gây chuyện, việc học và làm bài không đến đâu thì bố và mẹ con cũng mặc kệ con đấy.”

Tưởng Khiết hừ một tiếng, dường như đang nói, anh nói thứ vô dụng này làm gì, sau đó quay lại liếc mắt nhìn Trần Mộc Tình: “Ngủ sớm dậy sớm, ăn ngon uống ngon, tuân thủ pháp luật, biết chưa?”

Trần Mộc Tình: “...”

Lời nói này, ai không biết còn tưởng rằng cô là phần tử nguy hiểm gì không đấy.

Ông Trần tiện thể dặn dò cô: “Con cách Thâm Thâm rất gần, nhưng đừng không có việc gì mà cứ đi làm phiền người ta mãi, con không làm việc nghiêm túc thì thôi nhưng người ta còn phải học hành đàng hoàng đấy!”

“Con...”

Trần Mộc Tình chớp mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ không vui, nhưng lý trí nói với cô rằng tranh luận thì không có kết cục tốt, vì thế cô nén lại.

Chân mọc trên người mình.

Đề cập đến Tần Thâm, Tưởng Khiết nhịn không được hỏi: “Con có biết thằng bé và cháu gái của bác Chu phát triển thế nào không? Có hi vọng không?”

Cả người Trần Mộc Tình ngưng lại: “Ai?”

Tưởng Khiết: “Tên người kia cũng có chữ Tình, người mà khi còn nhỏ con đặc biệt không thích ấy.”

“Chu Sơ Tình?”

“Đúng đúng.”

Có một số việc trẻ con không hiểu, Tưởng Khiết cũng chưa từng nói với Trần Mộc Tình. Năm ấy sau khi Tần Hạc Khanh với Lục Tư Việt ly hôn, không bao lâu Chu Thuần Ý đã gả đến. Đó là lần đầu Chu Thuần Ý kết hôn, nhỏ hơn Tần Hạc Khanh mười tuổi, bố mẹ xuất thân bình thường, nhưng là người ngay thẳng, cảm thấy con gái gả đến gia đình như vậy hậu quả khôn lường, ban đầu họ không đồng ý.

Nhưng Chu Thuần Ý rất thích Tần Hạc Khanh, ở phương diện này Tần Hạc Khanh chưa từng bày tỏ thái độ của mình, nên Chu Thuần Ý cực kỳ thận trọng, cho dù trong nhà gặp phải chuyện gì, bà ta cũng rất ít xin giúp đỡ của ông ấy.

Mấy năm trước khi kết hôn, Tần Hạc Khanh đã nói không muốn có con nữa, Chu Thuần Ý cũng đồng tình, nhưng lúc tuổi càng ngày càng lớn, Chu Thuần Ý lại rất muốn có một đứa con thuộc về mình, tuy không nói rõ, nhưng không đến mức Tần Hạc Khanh nghe không hiểu.

Mấy năm nay ông ấy vẫn luôn im lặng, nhưng có lẽ là xuất phát từ thái độ đền bù, những năm qua Tần Hạc Khanh luôn đặc biệt quan tâm nhà họ Chu.

Trong kỳ nghỉ hè, sau khi ông ấy đưa Tần Thâm vào công ty, cũng sắp xếp đưa cháu gái của Chu Thuần Ý vào.

Lục Tư Việt nghe nói, Chu Thuần Ý muốn làm mai cho cháu gái và Tần Thâm, trong lòng bà ấy vẫn luôn không quá thoải mái, nhưng không dễ trực tiếp nói với con trai, có vẻ như bụng dạ hẹp hòi, phải làm phiền Tưởng Khiết chú ý một chút, nhưng thằng nhóc Tần Thâm kia đã hướng nội từ nhỏ, không nói được mấy câu với người lớn, bà đâu biết.

“Không biết.” Vẻ mặt Trần Mộc Tình vô cảm: “Có lẽ chẳng ra gì.”

Tưởng Khiết cũng không nghĩ nhiều, hỏi: “Vì sao lại nói như thế?”

Trần Mộc Tình: “Bởi vì Tần Thâm có thanh mai xinh đẹp như hoa là con, cho nên ánh mắt không kém như vậy đâu. Cậu ấy thích Chu Sơ Tình còn không bằng thích con ấy!”

Tưởng Khiết trợn mắt liếc cô: “Chớ dát vàng lên mặt mình, nếu là con, thì mẹ phải dập đầu tạ tội với dì Tư Việt.”

Trần Mộc Tình: “...”

*

Trần Mộc Tình và Đàm Tiêu thuê thuyền ra biển chơi, nhận tiện gọi vài người bạn, Bạch Băng Băng hỏi cô vì sao ngày hôm qua không đến Hẹn Hò Paris, Trần Mộc Tình dựa vào lan can của boong tàu hứng gió.

Cô đeo một chiếc kính râm lớn, lúc nghiêng đầu uể oải nhìn người ta, mang theo cảm giác kiêu ngạo nhìn xuống từ trên cao.

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.” (*) Cô than thở, trong đầu tràn ngập Tần Thâm.

(*) Danh ngôn TQ: Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa, người bị tình yêu làm cho tổn thương.

Hôm nay anh không ở nhà mà theo bố đến Thành Phố Tân công tác một ngày, làm thư ký của ông ấy.

Kỳ thực bác Tần vẫn rất hy vọng tương lai Tần Thâm có thể tiếp quản công ty.

Bạch Băng Băng cầm máy ảnh chụp ảnh, đột nhiên ống kính nhắm ngay Trần Mộc Tình: “Chị em, dáng người cậu nóng bỏng quá! Nào, giơ hi (*) đi.”

(*)Ảnh minh họa:C:\\Users\\Admin\\AppData\\Local\\Microsoft\\Windows\\INetCache\\Content.MSO\\2F23C654.tmp

Trần Mộc Tình làm màu xoay mình thành một mỹ nhân rắn.

Bạch Băng Băng cười đến nỗi gần như run rẩy, ngồi xổm người xuống, ống kính ngước lên phía trước, sau đó nghiêng bốn mươi lăm độ, khí thế như chụp cho cô thành một mét tám.

Lúc gửi ảnh cuối cùng cho Trần Mộc Tình là buổi tối, cô vừa mới tắm xong, bước ra cầm điện thoại lên, lập tức nhìn thấy ảnh của Bạch Băng Băng, kỹ thuật chụp ảnh của cô ấy không tồi, kỹ thuật chỉnh ảnh càng tốt hơn, thoạt nhìn Trần Mộc Tình cũng cảm thấy mình là sao nữ nào đó.

Bạch Băng Băng thành lập một nhóm, gửi hết ảnh hôm nay chụp vào trong.

Trần Mộc Tình chọn mấy tấm để lưu lại, sau đó im lặng một hồi, sang tay gửi cho Tần Thâm.

Id của Tần Thâm là: Hôm nay trời trong.

Avatar là một mặt trời hoạt hình.

Không hợp với hình tượng nghiêm túc của anh.

[Hôm nay trời trong]: ?

[Một mỹ nữ]: Nhìn nickname của tớ đi, cho cậu thưởng thức một chút.

[Hôm nay trời trong]: ...

[Một mỹ nữ]: Tớ nhớ cậu rồi, chừng nào thì cậu trở về.

[Hôm nay trời trong]: … Đêm nay.

Mỗi một dấu chấm đều có thể lộ ra sự cạn lời của Tần Thâm, nhưng Trần Mộc Tình xem hết sức vui vẻ, lăn qua lộn lại trên giường, gửi tin nhắn cho anh từng câu một.

Con người anh rất lạnh lùng, nhưng dường như Trần Mộc Tình chưa bị anh đối xử lạnh nhạt bao giờ, bởi vì dù chỉ gửi dấu chấm câu, nhưng mỗi câu đều có trả lời.

Cuối cùng vẫn là bản thân Trần Mộc Tình cảm thấy buồn ngủ, gửi tin nhắn: Anh ơi, anh hát bài hát chúc ngủ ngon đi!

Ngay cả một dấu chấm hỏi Tần Thâm cũng không gửi.

Trần Mộc Tình đã đang ngân nga rồi, cô gửi tin nhắn thoại, ngâm nga bài [Honey Honey] của Tôn Yến Tư.

“Bỗng nhiên rất muốn ôm anh,

Hôn cho anh trở tay không kịp,

Lại chỉ có thể suy nghĩ mà thôi

...”

Tần Thâm ở trên xe nên không nghe, chuyển sang chữ xem một lần, rồi lại không khỏi giảm âm lượng, dán bên tai nghe một chút.

Bố anh khẽ xoa ấn đường, hỏi anh: “Sao thế?”

Tần Thâm cụp mắt, tắt điện thoại: “Không có gì.”

Gần đây Tần Hạc Khanh rất bận, hiếm khi quan tâm Tần Thâm, bây giờ không nhịn được mà dặn dò hai câu: “Đại học vẫn chưa phải lúc thả lỏng, con còn trẻ, phải nỗ lực hết sức.”

Tần Thâm “Vâng” một tiếng.

“Con cảm thấy cháu gái của dì Chu thế nào?”

Tần Thâm không sửa xưng hô, cũng cảm thấy không cần thiết, anh vẫn luôn gọi Chu Thuần Ý là dì Chu.

“Không thân.” Anh nói.

Tần Hạc Khanh liếc mắt nhìn con trai, không khỏi có chút lo lắng, đứa nhỏ này không quá nhiệt tình trong chuyện kết bạn, cũng không chủ động, tính cách lạnh lùng đến nỗi hơi quá mức, có đôi khi ông ấy sẽ nghi ngờ rằng rốt cuộc là bẩm sinh tính đã như thế, hay là bởi vì ông ấy và Tư Việt ly hôn.

“Không thân thì thôi, bố không cần con làm gì cả, chỉ muốn cho con kết bạn nhiều hơn chút, nếu có người phù hợp thì cũng nên yêu đương, bố và mẹ con đều không phản đối.”

Tần Thâm ngước mắt nhìn bố, hiếm khi trả lời: “Vâng.”

“Bố mua căn hộ bên cạnh trường học cho con, nếu con không quen ở ký túc xá thì dọn ra đó. Nhưng bố cảm thấy tốt nhất con không nên đi quá xa so với bạn học.” Tần Hạc Khanh dặn dò.

Tần Thâm vẫn chỉ gật đầu như cũ, cũng không phản bác, nhưng Tần Hạc Khanh biết, thật ra đứa con trai này của mình rất có chủ kiến.

Ông ấy trầm mặc một lát, dứt khoát im lặng.

*

Trần Mộc Tình dậy sớm, Trần Tiểu Cẩu đã gõ cửa phòng cô, cô trở mình, trùm chăn lên đầu, tối hôm qua cô cứ nói chuyện phiếm với Tần Thâm mãi, nên ngủ rất muộn, không đủ giấc, rời giường hết sức tức giận.

Trần Tiểu Cẩu không biết sống chết mà tiếp tục gõ, cuối cùng vẻ mặt cô cũng bình tĩnh lại: “Vào đi.”

Lúc ngủ cô rất ít khi khóa cửa, Trần Tiểu Cẩu vặn cửa tiến vào, thò đầu ra trước vô cùng có kinh nghiệm, sau đó mới nói mục đích đến: “Có quà, muốn hay không?”

Đôi mắt Trần Mộc Tình buồn ngủ đến nỗi không mở ra được, nhắm mí mắt: “Thạch tín hay là hạc đỉnh hồng (*)?”

(*) Thạch tín là một khoáng chất độc; Hạc đỉnh hồng là bát canh độc được Càn Long ban cho Vệ Yến Uyển trong phim Như Ý Truyện.

“Anh Tần Thâm tặng chị.” Trần Tiểu Cẩu thở dài, dáng vẻ thương tiếc.

Tiếc vì Tần Thâm thế mà lại chủ động mang quà cho cô.

Trần Mộc Tình chợt tỉnh dậy: “Đưa đây.”

Một túi mua hàng nhỏ, cô cởi bỏ dây tơ lụa buộc, bên trong là một hộp be bé, khi mở ra có một lọ thủy tinh.

Nước hoa.

Trần Mộc Tình ấn đầu phun vào không khí, sau đó dùng tay quạt về phía mũi mình một chút, mùi cam quýt rõ ở lớp hương đầu.

Đột nhiên cô trợn to hai mắt, sau một hồi lâu mới híp mắt một chút, bĩu môi, cầm điện thoại gọi cho Tần Thâm: “Cậu không cố tình dụ dỗ người khác đấy chứ?”

Giọng Tần Thâm nhẹ nhàng: “Gì cơ?”

Dường như không biết gì cả.

Trần Mộc Tình hơi bị nghẹn, cô không tin anh không phải cố ý, nước hoa này cùng một mùi với nước cạo râu của anh, nhưng lời nói của cô đến bên miệng thì nén lại: “Cảm ơn, tớ thích quà lắm.”

Tần Thâm “Ừ” một tiếng: “Quà tốt nghiệp.”

Trần Mộc Tình hơi thất vọng: “Ồ.”

Hôm nay Tần Thâm ở nhà cả ngày.

Nhưng Trần Mộc Tình không hề đến, anh nhìn đồng hồ vài lần, ngẫm nghĩ hẳn là cô đã dậy và rửa mặt xong.

Anh nhíu mày, có chút đắn đo không yên.

Cuối cùng bỗng nhiên Tần Thâm cười khẩy một tiếng, rõ ràng là anh được theo đuổi, mà còn căng thẳng hơn người theo đuổi là cô.

Thật sự là anh vẫn luôn không tin tưởng ý chí của Trần Mộc Tình.

Con người cô, từ trước đến nay không mấy kiên nhẫn, nhiệt tình đến nhanh và đi cũng nhanh.

Cho nên anh tặng quà cho cô, chỉ mong, sự nhiệt tình ấy, lâu hơn một chút.

Vào buổi trưa Trần Mộc Tình mới liên lạc với anh, gửi cho anh ba địa chỉ: “Mời cậu ăn cơm, cậu chọn một cái đi.”

Tần Thâm chọn một quán đồ Nhật.

Khi đi ra ngoài, Trần Mộc Tình đứng ở cửa phòng khách chờ anh, hôm nay cô ăn mặc thực sự rất đẹp, từ đầu đến chân, cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả chiếc túi xách nhỏ trong tay cô trông cũng như được chọn lựa kỹ càng, bởi vì rất ít thấy cô cầm.

Cô thấy anh xuống dưới, bỗng tiến lên hai bước, kề má mình vào má anh, tư thế như ôm hờ.

Chóp mũi thoang thoảng mùi hương cam quýt đầu, giọng nói cô vui vẻ ngọt ngào, lọt vào tai anh: “Thơm không?”

Yết hầu của Tần Thâm lăn lên lăn xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play