Chàng trai trẻ vừa bước ra từ nhà vệ sinh trên tàu hỏa, nghe thấy câu hỏi của cô bé Miên Miên, anh ta không nhịn được lên tiếng: "Chú đang đưa cháu về nhà."

Người đàn ông tên là Triệu Phùng Quốc, chính là người được nhà họ Thẩm nhờ cậy đưa cô bé Miên Miên trở về.

Bỗng nhiên anh ta tò mò nhìn chiếc túi đeo màu hồng trên người cô bé Miên Miên: "Trước đây cháu không có chiếc túi này, bây giờ nó ở đâu ra vậy?"

Cô bé Miên Miên ngẩn người, nắm chặt chiếc túi nhỏ màu hồng, ngẩng đầu nhìn anh ta, không hiểu: "Cái này cháu luôn có mà, mẹ cháu đưa cho cháu."

"Thật sao?" Triệu Phùng Quốc sững sờ, chẳng lẽ anh ta nhớ nhầm?

Anh ta dò xét nhìn sang, chỉ cảm thấy cô bé Miên Miên trước mặt dường như trắng trẻo hơn trước?

Là anh ta ảo giác sao?

Rõ ràng vẫn là một người đó.

Cũng có thể là do nguyên nhân ánh sáng.

Triệu Phùng Quốc từ bỏ việc suy nghĩ lung tung, nhắm mắt dưỡng thần: "Được rồi, đợi xuống tàu lửa, không qua bao lâu nữa là đến nhà cháu rồi."

Nghe đến đây, cô bé Miên Miên theo bản năng nhíu mày, nhỏ giọng xác nhận: "Là về nhà có Thẩm Mỹ Vân sao?"

Xin lỗi mẹ, Miên Miên đã gọi tên của mẹ rồi.

Nghe vậy.

Trên mặt Triệu Phùng Quốc lộ ra vài phần thương cảm: "Không phải, mẹ Thẩm Mỹ Vân của cháu bảo chú đưa cháu về nhà cha mẹ ruột."

"Nói bậy, Thẩm Mỹ Vân chính là mẹ ruột của cháu."

Cái này…

Triệu Phùng Quốc thở dài, cũng không biết giải thích thế nào, thực sự là chuyện này nói ra thì dài dòng.

"Vậy chú nói ngắn gọn đi."

 Miên Miên ban đầu hoảng sợ, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Mẹ đã dạy cô bé, khi đến nơi xa lạ thì phải xác định đây là đâu trước. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Rất nhanh, Miên Miên đã hiểu ra, đây chính là xuyên không mà mẹ cô bé đã nói.

Mẹ cũng xuyên không rồi.

Nhưng mà Miên Miên xuyên không đến trên tàu hỏa.

Mẹ xuyên không đến nơi nào?

Tháng hai ở thành phố Bắc Kinh, tiết trời mùa xuân vẫn còn se lạnh. Dưới mái hiên của đại tạp viện, những cột băng dài đã kết lại, trông giống như pha lê, trong suốt lấp lánh.

Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân là người miền nam lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này.

Sau khi nhận được chứng nhận xuất cảnh, cô ăn vội một bát cháo trắng, nhanh chóng thay áo khoác, xách hành lý mà mẹ cô đã chuẩn bị rồi đi ra ngoài.

Cô vừa ra ngoài.

Những người hàng xóm đang rửa rau ở bể nước trong sân, lập tức giật mình.

"Mỹ Vân?"

"Không phải cô bị bệnh sao? Sao còn ra ngoài chịu gió lạnh thế?"

"Gia đình cô đâu? Họ cho cô ra ngoài à?"

Gió lạnh tháng hai vẫn còn thấu xương, tay rửa rau đều tê cóng cả rồi.

Bà nội Ngô ở bên cạnh, không nhịn được lên tiếng.

"Con có việc phải ra ngoài một chuyến."

Giọng nói mềm mại, giống như tiếng Ngô Nùng mềm mại của Giang Nam, nghe đến mức lòng người cũng mềm nhũn theo.

Lúc này, những người hàng xóm nghe thấy giọng nói, không khỏi nhìn sang.

Không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Thật là một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, rõ ràng đều mặc chiếc áo khoác dày cộp giống như nhau nhưng chiếc áo khoác đó ở trên người cô lại cứng rắn toát ra vài phần dáng người thướt tha, eo thon nhỏ nhắn.

Còn có khuôn mặt đó, lông mày đen, mắt hạnh, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi anh đào, thật sự xứng đáng là một tuyệt sắc giai nhân.

Mọi người cũng theo bản năng hạ thấp giọng, sợ làm cô giật mình: "Đã khỏi bệnh rồi thì ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

"Đứa nhỏ Miên Miên đã được đưa đi rồi, cô còn có việc gì gấp gáp phải ra ngoài?"

"Chuyện lớn có đến đâu thì sao có thể so sánh với sức khỏe của bản thân được?"

Đối mặt với lời khuyên giải nhiệt tình của những người hàng xóm xung quanh, Thẩm Mỹ Vân cười khổ, ứng phó qua loa rồi lập tức rời khỏi đại tạp viện.

Cô vừa đi.

Xung quanh lập tức nổ tung.

"Cô ấy là đi tìm Miên Miên sao?"

"Chắc là vậy, nha đầu Mỹ Vân này, tính tình luôn đờ đẫn thất thần, chỉ khi gặp chuyện của Miên Miên mới trở nên vội vàng."

"Nhưng mà con bé Miên Miên đã bị hai vợ chồng nhà họ Thẩm đưa đi rồi."

"Nhà họ Thẩm sắp gặp nạn rồi, tìm con bé Miên Miên về thì có tác dụng gì chứ?"

"Tôi thấy họ còn không bằng dọn về nhà cũ, đó mới là nơi mà những người có văn hóa như họ nên ở."

Nói thật, nhiều năm trước, Trần Thu Hà từ ngõ Ngọc Kiều gả đến tứ hợp viện.

Đột nhiên lại mang theo chồng và con gái, dọn về đại tạp viện nghèo nàn này.

Nói thật là mọi người đều thấy rất khó hiểu.

Tứ hợp viên riêng tư tốt như vậy không ở, lại muốn ở đại tạp viện mà thả cái rắm hàng xóm cũng nghe thấy.

Đây không phải rất khó hiểu sao?

"Cái này có gì mà khó hiểu, điều tôi thấy càng nghĩ khó hiểu là hai vợ chồng nhà họ Thẩm lại để một cô gái độc thân như Mỹ Vân nhận nuôi một đứa con gái."

Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn nhau.

Năm năm trước, nhà họ Thẩm muốn nhận nuôi đứa nhỏ Miên Miên, họ đã cảm thấy kỳ lạ.

Dù sao thời buổi này nhà nào nhà nấy lương thực cũng không đủ ăn.

Nuôi con cái nhà mình đã đủ khó khăn rồi.

Huống hồ là nuôi một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống.

Nhưng mà nhà họ Thẩm nói nuôi dưỡng là nuôi dưỡng. Mọi người tuy nói ra nói vào, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, người nhà họ Thẩm thật lương thiện.

Đều là sống chung dưới một mái nhà, làm hàng xóm với nhau.

Hàng xóm là người lương thiện, bọn họ ở lại cũng yên tâm hơn chứ sao?

Nhưng mà không lâu sau đó, nhà họ Thẩm truyền đến tin tức, đứa trẻ đó không được ghi tên dưới danh nghĩa của hai ông bà nhà họ Thẩm mà được ghi tên dưới Thẩm Mỹ Vân.

Đây chẳng phải là sét đánh ngang tai làm mọi người đều không kịp phản ứng sao?

Cái gì?

Ghi tên Mỹ Vân?

Lúc đó Mỹ Vân mới mười chín tuổi, đúng là độ tuổi tốt để tìm chồng.

Thế này đột nhiên thêm một đứa trẻ, còn có thể gả đi sao?

Vì vậy, lúc đó có không ít hàng xóm đến khuyên hai vợ chồng nhà họ Thẩm không thể quá nuông chiều con cái, đó là hại con.

Nhưng mà hai vợ chồng nhà họ Thẩm không nghe mà còn khư khư cố chấp.

Vẫn cứ nhất quyết để con gái họ nhận nuôi.

Cái này cũng thôi đi, dù sao điều kiện nhà họ Thẩm tốt, điều kiện nhà họ Thẩm của bọn họ là độc nhất vô nhị trong cả đại tạp viện.

Lại chỉ có một cô con gái độc thân Thẩm Mỹ Vân.

Đừng nói nuôi một đứa trẻ Miên Miên, cho dù là ba đứa trẻ cũng nuôi nổi.

Thế mà nuôi dưỡng một cái đã là năm năm.

Bây giờ bên ngoài đều biết nhà họ Thẩm sắp xảy ra chuyện, hai vợ chồng nhà họ Thẩm vội vàng sắp xếp hậu sự.

Lúc này mới đưa Miên Miên tống đi.

Chỉ là Mỹ Vân thật sự tìm đứa trẻ đó về thì chẳng phải là đang uổng phí một phen khổ tâm của cha mẹ sao?

Nghĩ đến đây.

Những người hàng xóm xung quanh lắc đầu: "Tôi thấy viện trưởng Thẩm và cô giáo Trần nuông chiều đứa nhỏ này quá mức."

Bà nội Ngô ở bên cạnh nghe xong, không nhịn được hừ một tiếng.

"Nếu nhà các người đều là người ăn lương được cung cấp, là người có địa vị, chỉ có một cô con gái độc thân còn xinh đẹp như tiên nữ, các người có nuông chiều không?"

"Đừng nói, viện trưởng Thẩm và cô giáo Trần, Mỹ Vân mà rơi vào nhà tôi, tôi cũng nuông chiều cô ấy lên trời."

Không có gì khác, đứa nhỏ này cũng quá xinh đẹp.

Mọi người nghe lời bà nội Ngô nói vậy, có người không nhịn được hâm mộ nói: "Nếu có thể để tiên nữ Mỹ Vân rơi vào nhà tôi, tôi nhất định đối xử tốt với cô ấy."

Lời này vừa nói ra, lập tức bị người ta cười mắng: "Ông cũng nhìn lại cái nhà tám đời nghèo khó của ông đi, nuôi nổi tiên nữ Mỹ Vân không hả?"

Nói một câu khó nghe.

Tứ hợp viện rộng lớn của họ, gồm sân trước sân sau, mấy chục hộ gia đình.

Chỉ có nhà họ Thẩm mới nuôi nổi tiên nữ Mỹ Vân này.

Đó cũng là bởi vì nhà họ Thẩm ban đầu không phải là người của đại tạp viện bọn họ.

Theo lời của thế hệ trước, đó là phượng hoàng vàng rơi xuống cành cây khô.

Chỉ tạm thời đậu lại mà thôi.

Có người liền nói.

"Mọi người tính xem, từ nhỏ Mỹ Vân ăn ở nào phải là thứ mà nhà bình thường có thể mơ tưởng?"

"Hình như cũng đúng."

Có người thở dài: "Khi đứa nhỏ đó sinh ra, nghe nói mẹ cô ấy không có sữa, hoàn toàn dựa vào sữa bột để sống."

Thời buổi này, sữa bột quý giá biết bao?

Một hộp sữa bột cũng bằng nửa tháng lương của người ta rồi.

Thế nhưng Mỹ Vân cứ thế uống đến hai tuổi, đến khi lớn lên thì lại càng ghê gớm hơn.

Nhà người ta nhà nào cũng ăn lương thực thô, chỉ có Mỹ Vân bữa nào cũng ăn lương thực tinh, chưa kể đường đỏ, trứng gà, sữa mạch nha cái gì cũng không thiếu.

Còn về phần mặc, lúc đó viện trưởng Thẩm còn chưa là viện trưởng Thẩm, chỉ là bác sĩ Thẩm.

Mỗi tháng ông lĩnh lương, việc đầu tiên là đưa Mỹ Vân đến bách hóa mua đồ.

Cho nên Mỹ Vân mười lăm tuổi đã có chiếc xe đạp Phượng Hoàng kiểu nữ đầu tiên trong đại tạp viện.

Mỹ Vân mười sáu tuổi đã có chiếc radio Hồng Đăng đầu tiên trong đại tạp viện.

Mỹ Vân mười chín tuổi chỉ cần nói muốn nhận nuôi đứa bé gái không ai cần kia.

Viện trưởng Thẩm và cô giáo Trần không nói hai lời liền đồng ý.

Nói thật, những người hàng xóm trong đại tạp viện này cũng coi như sống cả đời người rồi.

Cũng chưa từng thấy nhà nào, nuông chiều con cái giống như viện trưởng Thẩm và cô giáo Trần.

Thế này là nuông chiều quá mức rồi.

Hai vợ chồng nhà họ Thẩm gặp đại nạn, phúc khí của Mỹ Vân sợ là sắp hết rồi.

Thật đáng thương.

*

Thẩm Mỹ Vân còn chưa biết việc cô vừa ra ngoài đã trở thành tâm điểm của đại tạp viện. Đương nhiên biết rồi cũng không sao.

Suy nghĩ của người ngoài đối với cô mà nói không quan trọng.

Bây giờ cô chỉ muốn đi tìm con gái bảo bối của mình.

Thẩm Mỹ Vân ra khỏi đại tạp viện, đi về phía tây, bên đường hẹp, cành cây già của cây cổ thụ chìa ra, lác đác có thể thấy những chồi non màu xanh.

Cô đi qua hợp tác xã, đứng ở ngã tư ngõ Ngọc Kiều, đợi xe buýt số ba đi ga tàu.

Cô vừa hướng về đấy, đứng vững ở đây. ( truyện trên app T Y T )

Xe buýt vốn không định dừng lại ở đây, đột nhiên phanh gấp khiến cho những người trên xe la mắng chửi rủa.

Tài xế và nhân viên bán vé lại không để ý tới.

Vẫy tay về phía Thẩm Mỹ Vân đang đứng bên dưới, giọng điệu sảng khoái nói: "Đồng chí, lên xe."

Sau khi Thẩm Mỹ Vân đáp lại một tiếng cảm ơn, xách hành lý, đi lên.

Vừa lên xe, bên trong xe buýt ồn ào náo nhiệt, trong nháy mắt liền lập tức rơi vào im lặng.

Mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn sang.

Nên hình dung khuôn mặt này như thế nào đây?

Như được điêu khắc từ bạch ngọc, dường như đang phát sáng, chỉ cần đứng đó, không làm gì cả cũng khiến cả căn phòng sáng bừng.

Bọn họ coi như đã hiểu thế nào gọi là tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Không phải một người sống đang đứng sờ sờ trước mặt đây sao?

Thấy mọi người không nói gì.

Thẩm Mỹ Vân có chút kỳ lạ, cô quay đầu, nói với tài xế và nhân viên bán vé.

"Đồng chí, tôi xuống xe ở ga tàu, cảm ơn."

Giọng nói mềm mại như thể được bọc trong một lớp mật ong chảy ra, chỉ cần nghe thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Tài xế ngẩn người mất ba giây, lúc này mới khởi động xe, nói một tiếng: "Không cần cảm ơn."

Nhân viên bán vé bên cạnh thấy Thẩm Mỹ Vân không có chỗ ngồi, còn đặc biệt đứng dậy, nhường chỗ cho cô: "Đồng chí, cô qua đây ngồi."

Thẩm Mỹ Vân vừa hay có chút đứng không vững, xe buýt như hộp cá mòi, gần như không có chỗ đặt chân.

Trên mặt đất trong xe còn đặt những cái lồng tre, gà vịt ngan kêu quang quác, còn tỏa ra mùi phân thum thủm.

Thẩm Mỹ Vân nghe thấy giọng nói, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Nhân viên bán vé kia nín thở, thực sự đối diện với khuôn mặt đó mới là một loại chấn động thị giác. Đẹp, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Là loại khiến cho người ta quên cả thở.

"Tôi vừa nói gì à?"

Nhân viên bán vé kia xấu hổ gãi đầu.

Thẩm Mỹ Vân hiếm khi bị dáng vẻ ngốc nghếch của đối phương chọc không biết nên khóc hay cười: "Đồng chí, không cần nhường chỗ cho tôi đâu, không sao đâu."

"Không sao không sao, phục vụ nhân dân là điều mà nhân viên bán vé chúng tôi nên làm."

Nói xong, nhân viên bán vé trẻ tuổi kia lập tức đứng dậy, chủ động nhường chỗ ngồi của mình.

Nói thật, điều này quả thực khiến tất cả mọi người trên xe kinh ngạc.

Phải biết rằng, nhân viên bán vé trên xe buýt luôn kiêu ngạo, thái độ cực kỳ tệ, chỗ ngồi của bọn họ đó là được dát vàng.

Dù bất cứ lúc nào cũng sẽ không nhường chỗ.

Lần này lại không chỉ nhường chỗ mà thái độ còn tốt như vậy.

Quả thực là…

Ồ, đối diện với khuôn mặt của Thẩm Mỹ Vân, hình như cũng không có gì kỳ lạ.

Thẩm Mỹ Vân cảm ơn đối phương: "Vậy làm phiền đến ga tàu thì hãy gọi tôi một tiếng."

"Ừ không thành vấn đề."

Sau khi ga tàu, Thẩm Mỹ Vân nhận được ánh mắt chú ý của cả xe, cô xuống xe rồi đi thẳng đến ga tàu.

Ga tàu thủ đô những năm 1970 là một trong những công trình kiến trúc tiêu biểu của Bắc Kinh rất khí thế, tập nập.

Thẩm Mỹ Vân hỏi đường, đi thẳng đến quầy bán vé.

Nhờ vào chứng nhận xuất cảnh do cha cô cấp, cô thuận lợi mua được vé xe tiết kiệm đi đến Hắc tỉnh. Cô đến muộn nên đã lỡ mất chuyến tàu rời sớm nhất.

Chuyến nhanh nhất hiện tại cũng phải mười một giờ mới khởi hành.

Vẫn cần phải đợi thời gian khởi hành.

Thẩm Mỹ Vân có chút sốt ruột trong lòng, cô đứng ở sân ga, nhìn người đến người đi, có người mặc áo Lênin, có người đội mũ Lôi Phong.

Còn có người đeo tấm vải trải giường lớn làm thành bọc hành lý, bị đè cong lưng bò về phía trước.

Lúc này cô mới có cảm giác chân thực.

Cô đã xuyên đến thủ đô những năm 1970.

Hơn nữa, còn làm mất con gái bảo bối của mình.

Nghĩ đến đây, cô càng thêm khẩn trương, cứ thế đợi đến lúc kiểm tra vé xếp hàng.

Thẩm Mỹ Vân gần như là người đầu tiên xếp hàng.

Đợi lên tàu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà thở ra một hơi, nhìn thấy những đứa trẻ trên đường khóc lóc lại theo đó mà đau lòng.

Miên Miên của cô, có phải cũng đang ở nơi không tìm thấy, đang khóc lóc gọi mẹ?

Từ ga tàu Bắc Kinh đến Hắc tỉnh chỉ cần mất một ngày một đêm.

Hơn chín giờ sáng hôm sau, Thẩm Mỹ Vân đến ga tàu Hắc tỉnh, tàu dừng sát bên cạnh, đến thời gian ra ga.

Càng về phía bắc, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn, vừa ra ngoài gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào người.

Thẩm Mỹ Vân siết thật chặt khăn quàng cổ, che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh trong veo như nước.

Cô đội gió lạnh, xếp hàng ở cửa ra ga chờ đợi.

Mà cô không biết rằng.

Ngay tại cửa vào ga bên cạnh.

Miên Miên suy nghĩ cả một đêm, mẹ cô tên là Thẩm Mỹ Vân đang đợi cô ở thủ đô.

Cô bé không thể rời đi cùng Triệu Phùng Quốc, cô bé cũng không muốn đi tìm cha mẹ ruột nào cả.

Nghĩ thông suốt tất cả những điều này, Miên Miên bắt đầu hành động một mình.

Cô bé nhân lúc Triệu Phùng Quốc ngủ say, lén lút chạy ra khỏi nhà khách. Dựa theo trí nhớ, chạy đến ga tàu.

May mắn là hai nơi này cách nhau không xa, trí nhớ của cô bé lại tốt, vừa hay nhớ đường.

Đến ga tàu, Miên Miên hỏi nhân viên soát vé mặc đồng phục, tìm hiểu rõ ràng về chuyến tàu từ Hắc tỉnh đến Bắc Kinh.

Rồi lén lút đi theo sau người khác, chuẩn bị trộm lên tàu.

Đúng lúc sắp thành công, nhân viên kiểm tra vé kia dường như đã phát hiện ra.

"Này, đứa trẻ kia? Chuyện gì thế?? Vé của con đâu?"

Nghe thấy động tĩnh.

Thẩm Mỹ Vân nhìn sang...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play