Nhị Nhạc lập tức thôi không khóc nữa, chuyển sang cười niềm nở: "Dẫn con đi."
Thẩm Mỹ Vân thấy cảnh này, cô định nói gì đó nhưng thôi, nhiều chuyện không bằng ít chuyện.
Người ta dạy con thế nào là việc của người ta.
Cô chỉ cần dạy dỗ con mình cho tốt là được.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, bảo Miên Miên đứng yên rồi cầm bình nước quân dụng đến phòng nước công cộng của nhà khách, đổ đầy nước.
Cô để Miên Miên đeo lên lưng, rồi cùng mọi người đi đến bến xe.
Khi về đến đơn vị đóng quân đã là hơn 5 giờ chiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT