Nghe câu hỏi đó, Thẩm Mỹ Vân hầu như không do dự chút nào, liền đồng ý ngay: "Đi ạ."
Nghe thấy câu trả lời, lão bí thư chi bộ mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi, cô đi cùng tôi, tôi cũng yên tâm hơn."
Ông lão cười toe toét như một bông hoa, ngay cả những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng trở nên đáng yêu hẳn lên.
Thấy Thẩm Mỹ Vân nhìn mình, lão bí thư chi bộ cũng không giấu giếm, xoa xoa tay nói: "Chẳng phải vừa rồi gặp phải lũ lụt đó sao? Nên chuyện nộp lương thực công tôi đã tự ý quyết định, giảm đi một nửa so với mức ban đầu, nhưng tôi sợ lúc đó sẽ bị mấy lãnh đạo ở trạm lương thực mắng cho một trận. Thanh niên tri thức Thẩm à, cô đi cùng tôi nhé, cô có học thức biết cãi lý, đến lúc đó giúp tôi cùng mắng lại họ."
Ông ấy nhìn mấy lãnh đạo ở trạm lương thực đã lâu không vừa mắt rồi. Mỗi năm đến lúc nộp lương thực, bọn họ đều tỏ vẻ kiêu căng như thể mình là cái rốn của vũ trụ vậy.
Bọn họ cũng chẳng nghĩ xem, nếu không có những nông dân già như bọn ông, thì lấy đâu ra lương thực mà nộp chứ?
Lần này ông tự ý quyết định, giảm đi một nửa lương thực công, đến đó chắc chắn sẽ bị mắng té tát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT