Khi Thời Miên xách con thỏ đến trước mặt ông lão được gọi là [Trưởng thôn], ông ta vẫn đang nghịch cái tẩu thuốc trên tay, thấy Thời Miên tới thì lập tức tỉnh táo hẳn.
Thời Miên lạnh lùng đưa con thỏ cho ông ta để hoàn thành nhiệm vụ, lần trước cô chỉ hỏi nhiều hơn vài câu, ông lão này liền lừa cô mất mười đồng tiền, lần này cô quyết định không nói một lời nào.
Trưởng thôn: "Người chơi vô danh thân mến, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ - Bắt thỏ (1/1), xin hãy nhận phần thưởng.
"
[Phần thưởng nhiệm vụ chính tuyến 1 đã hoàn thành, kinh nghiệm +30, tiền đồng +20, vũ khí +1]
Sau khi nhận phần thưởng quan trọng nhất của nhiệm vụ lần này từ tay Trưởng thôn - một con dao găm huyền thiết, việc đầu tiên Thời Miên làm là xem thuộc tính: Tấn công +1, Phòng thủ +1.
Trông có vẻ là thuộc tính khá phế, nhưng trong khu vực dành cho người mới nơi mà khắp nơi đều là người chơi cấp 1 thì đây chắc chắn là báu vật.
Mười đồng mất đi cũng được bù lại, trong lòng Thời Miên có chút an tâm, từ khi vào game đến giờ đã nửa tiếng, đây là lần đầu tiên cô thấy tiền vào tài khoản.
Sự khác biệt của trò chơi [Tương Lai] này với những trò chơi cô từng chơi ở kiếp trước là giới hạn nạp tiền, huống hồ cô còn chẳng có tiền để nạp, nếu không nghĩ cách kiếm tiền để đổi ra thì tối nay cô sẽ phải nhịn đói.
Ai mà ngờ được cô gái xinh đẹp hào nhoáng bên ngoài này lại không có một xu dính túi chứ, lại còn nợ nần chồng chất, Thời Miên vừa xuyên không đến đã muốn thổ huyết bỏ đi, chỉ là hệ thống đưa cô đến đây nói với cô rằng, nếu quay về thì cũng chỉ là một đống xương tàn, đây là thân xác mới nhất mà nó có thể tìm được, bảo cô thích nghi dần.
Nghĩ đến đây, Thời Miên liếc nhìn giao diện thông tin cá nhân của mình:
Nhân vật: Vô Triều Vô Mộ
Cấp độ: 1
Môn phái: Không
Bang phái: Không
Lực chiến: 250
Sinh mệnh: 100
Công kích: 9 (+1)
Phòng thủ: 9 (+1)
Bạo kích: 0
Tỷ lệ bạo kích: 0%
Thời Miên nhìn chằm chằm vào con số 250 chói lóa kia một hồi lâu, lại nhìn con dao găm trong tay, dứt khoát đổi lại kiếm gỗ.
Tấn công -1, phòng thủ -1, lực chiến -15
Nhìn như vậy dễ chịu hơn nhiều, Thời Miên hoàn hồn nhìn trưởng thôn, chờ nhiệm vụ tiếp theo của ông ta.
Thôn trưởng nhìn con thỏ trong tay, lại nhìn Thời Miên, có vẻ như đang chờ cô hỏi.
Thời Miên bình tĩnh nhìn lại, không có ý định mở lời, hỏi một câu tốn mười đồng, chuyện này cô thề là không có lần thứ hai, đừng hỏi tại sao, hỏi chính là không có tiền.