“Tại sao!” Hoàng Đào là người đầu tiên lên tiếng, sau đó dường như chợt nhận ra phản ứng của mình hơi quá kích, cô ấy lập tức hạ tông giọng, “Tôi…… tôi rất ghét ngủ trong giường giống quan tài, cách thiết kế này ghê chết đi được.”
Bác gái Lý đồng cảm sâu sắc cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, chiếc giường này không may mắn lắm đâu! Muốn ngủ thì mọi người ngủ đi, dù sao tôi cũng không ngủ đâu.”
Dứt lời, bà ấy dứt khoát ngồi xếp bằng dưới đất, thuận tiện còn kéo góc áo của Hoàng Đào bảo cô ấy ngồi xuống cùng. Hai người ngồi song song tĩnh tọa thị uy.
Mày Vương Kiến Quốc cau tít, không giận mà uy: “Hai người đọc nội dung trong tờ giấy quy tắc này đi, có ba điều đề cập tới giường, cái nào cũng khuyên chúng ta nên ngủ trên giường vào buổi tối. Nếu hai người không chịu ngủ trên giường, bị “gã” ô nhiễm, thì đừng trách tôi không màng tình cảm trói cả hai người lại.”
“Anh quan tâm hai người này làm gì?” Triệu Bằng cười nhạo một tiếng, “Muốn chết thì đúng lúc cả hai còn đi chung với nhau, trên đường đi xuống hoàng tuyền cũng không cô đơn một mình.”
Một bà bác gái nhiều chuyện, một con bé nhát gan mới nhìn đã thấy chướng mắt, chết mới tốt chứ!
Nhìn ra được anh ta thật sự không để ý đến chuyện hai người chết hay sống, lại thấy Vương Kiến Quốc lạnh mặt, bác gái Lý co rúm lại khẽ run lên, ngại ngùng đứng lên: “Hai người đừng nóng giận, không phải do tôi cũng sợ xảy ra chuyện à? Ngủ chứ, chúng tôi ngủ trên là được chứ gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play