Lâm Hàm vừa ném băng gạc lên bàn, lại cảm thấy không nên bộc phát cơn giận trước mặt Hạ Vân Đình như vậy.
Nhưng cậu thực sự không hiểu tại sao người này, nhìn bề ngoài lạnh lùng, trong lòng lại có thể nghĩ đến nhiều thứ như thế?
Hơn nữa... vết thương này, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rất đau rồi.
Cuộc sống hai mươi mấy năm của Lâm Hàm thực sự rất nhạt nhẽo, chưa từng chịu khổ, chưa từng gặp chuyện tồi tệ gì, nếu nói có ấn tượng sâu sắc nhất, có lẽ là sợ đau.
Sau khi phân hóa thành Omega, tâm trạng của Lâm Hàm vẫn khá bình tĩnh, chỉ là lúc mười tuổi, trong lòng âm thầm sợ hãi, nghĩ rằng làm Omega thì khi bị đánh dấu chắc chắn sẽ rất đau.
Khi học đại học, Lâm Hàm từng bị thương một lần, chi tiết cụ thể đã không nhớ rõ, chỉ có cảm giác đau nhói khắc sâu trong tâm trí cậu mãi không phai.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàm quay đầu nhìn lại vết thương vừa được băng bó.
Dù cậu đã rất nhẹ nhàng, cũng đã cố gắng cầm máu nhưng bên ngoài vẫn dính một ít máu.
Thay thuốc xong, Lâm Hàm nhìn thấy Hạ Vân Đình đưa tay lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh, cánh tay không bị thương nối liền với bả vai, lộ ra những đường nét cơ bắp hoàn hảo.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT