Sắc lệnh nữ chính

Chương 1: Thước Ly


1 tháng

trướctiếp

“ Thước Ly, chúng ta về thôi”


Nữ sinh mang một cặp kính dày cộm, mái tóc rũ xuống đem cặp sách bỏ vào vở, cùng với nữ sinh vừa gọi bước ra khỏi lớp, quý nữ thân thiết với dân thường tại nơi này đúng là khó gặp.


Cao Lan là quý nữ của một thượng lưu nào đó trong giới, mà Thước Ly chính là dân thường. Ngôi trường trông như học viện hoàng gia trong cổ tích này, vô tình chỉ tay vào một người nào đó cũng sẽ gặp phải người giàu, người rất  giàu và người siêu giàu.


Thước Ly là một ngoại lệ kì lạ. 


Vì sao Thước Ly được vào đây học cũng là một loại câu hỏi không có câu trả lời, ngôi trường này không phải loại người giàu không não, những đứa trẻ thông minh chạy đầy ngoài hành lang, Thước Ly có điểm số tầm trung không đến mức quá xuất sắc, không có thế lực và gia cảnh, thậm chí là một đứa trẻ mồ côi.
Cao Lan ban đầu thực sự hoài nghi về thân phận thực sự của Thước Ly có phải cao lớn đến mức bị ẩn đi, nhưng sự thật chứng minh, Thước Ly thực sự không có thế lực chống đỡ.
Thước Ly từ tốn thu dọn sách: “ Từ từ, cậu muốn chen chúc với những người ngoài kia sao?”
Bên ngoài lại ồn ào, bây giờ là giờ về, tất nhiên sẽ có những thành phần gây náo loạn trong trường.
Đám đông càng lúc càng lớn, hai mắt Cao Lan sáng lên bước nhanh ra ngoài. Cao Lan đối với người thường như Thước Ly thì chính là rất giàu, nhưng đối với môi trường này thì cũng giống như những học sinh bình thường, cực kì ngưỡng mộ những người có gia thế lớn hơn mình gấp nhiều lần.
Đám đông ồn ào vây quanh bốn người, hai trong số bốn người họ còn là anh em ruột - Hà Quân Thụy và Hà Đình Lan.
Cao Lan thích bọn họ cũng giống như nữ sinh trong trường, con nhà giàu càng ép buộc thành tích trên trời, vậy nên trên tấm bảng vàng của trường hoàng gia này, 4 cái tên kia bắt buộc phải được xếp đầu về thành tích.
Thước Ly thực sự công nhận hậu duệ của nhà họ Hà thực sự là thiên tài qua nhiều đời, gen mạnh thật đấy.
Cao Lan chạy ra ngoài rồi, Thước Ly đành đợi thêm một lát rồi im lặng ra về thôi.
Thước Ly nhắm mắt nghỉ một chút, đám đông càng lúc càng ồn ào, cho đến khi những người còn lại trong lớp hét toáng lên
“ Anh Quân Thụy!!”
“ Thước Ly”

Nghe thấy tên mình, Thước Ly mở  mắt liền nhìn thấy một bầy người đứng chen chúc ngoài hành lang, mà 4 kẻ ở trung tâm đó đang đứng ở cửa lớp của mình.

“....”

Đình Lan là em trai sinh cùng năm với Quân Thụy cũng thắc mắc anh mình đang gọi ai, bên trong là một cô gái mang kính , tóc dài bình thường, dáng người bình thường ngồi yên lặng trong phòng.

Thực sự trông rất bình thường.

2 người còn lại đứng bên ngoài đợi Quân Thụy không mấy để ý, còn Đình Lan lại khá tò mò.

“ Thước Ly”

Cho đến khi Quân Thụy gọi tiếng thứ hai thì Thước Ly mới hoàn hồn, cả một đám đông đổ dồn vào mình, Cao Lan ở ngoài cửa trợn mắt nhìn cô, những người cùng lớp của Thước Ly cũng đổ thẳng sự chú ý lên người cô ấy.

Quân Thụy đứng đầu bảng trong khoảng gia thế và thành tích, trong lòng các học sinh và giáo viên chính là một bậc chí tôn của trường, nằm trong nhóm 4 người thực sự là nổi tiếng có thừa.

“?”

“ Ngày 21 là sinh nhật của tôi, cậu đến tham gia đi”

“...”

“ Thước Ly... cậu quen biết với...Hà đại công tử...?”

Địa vị Hà gia sánh ngang với trời, mà Thước Ly chính là viên đá cuội bên cạnh bờ sông không có một chút nổi bật trong suy nghĩ của hầu hết những người ở đây, cả Cao Lan cũng ngỡ ngàng.

“ Anh, người quen của anh à?”

Nhìn thấy Quân Thụy gật đầu, cả đoàn người lập tức hít một hơi thật sâu, một lần nhìn lại Thước Ly ngồi tĩnh lặng ở đó. Im lặng 2 giây, những tiếng xì xầm nổi lên như gió, chuyện Thước Ly quen biết với Quân Thụy như một quả bom với những nữ sinh mến mộ bộ tứ.

Thước Ly không bao giờ nói chuyện này ra, rất ồn ào.

Nếu bây giờ cô lắc đầu từ chối, không chừng mọi chuyện sẽ còn ồn ào hơn nữa, vậy nên dưới ánh mắt ghen tị, soi xét, hận thù của một đám người, cô ấy gật đầu.

Quân Thụy cũng gật đầu rồi quay về.

Cả lớp lại dồn sự chú ý về Thước Ly.

“Cậu... cậu thực sự quen biết với Hà đại thiếu...?”

Thước Ly thở dài một tiếng, lắc đầu: “ Tình cờ giúp anh ta, không tính là quen biết”

Bọn họ ồ lên, lập tức hỏi vặn lại:  “Cậu đã giúp cái gì hả?? Hà đại thiếu còn cần người khác giúp hả?”

Thước Ly nhìn đồng  hồ trên tay mình, đã hơn 3 giờ chiều rồi, hôm nay phải đi làm thêm.

“ Chỉ là giúp gọi người tới, chuyện vặt vãnh thôi, chỉ là anh ta trọng nghĩa, lần này mời tôi đến dự sinh nhật là xem như hết nợ rồi”

Thước Ly chỉ nói như thế rồi lách người qua đám đông ồn ào rồi đi mất, hôm trước báo án đã bị trễ giờ làm một lần, Thước Ly thực sự không muốn trễ một lần nữa đâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp