Chuyên Mục Không Dành Cho Người Ăn Chay

BBBB - Chương 5.2


1 tháng

trướctiếp

Chương 5: Là bảo vật của anh (Hạ)

Hai người kẹt trên cao tốc gần một giờ, Trần Bách Ca chỉ bắt Sở Thiên Từ blowjob cho anh một lần rồi thôi, cũng không có ý trêu chọc cậu nhiều.

Dù sao thiên thời địa lợi cũng không hợp, người yêu lại hay mắc cỡ, nếu thật sự chọc cậu nóng nảy thì sau này mình lại không ăn được, cái được bù không được cái mất.

Khi hai người đến nhà cha mẹ Trần Bách Ca đã là 12 giờ.

Mẹ Trần Bách Ca - Trầm Phượng Nghi, cả đời làm bà chủ gia đình, gần 50 nhưng lại được chăm sóc như vừa thiếu phụ.

Làn da trắng ngần mềm mại không nói, tính cách lại càng y như thiếu nữ, ngây thơ thuần lương không rành chuyện đời.

Lúc trước, khi biết đối tượng của con trai là người song tính, trên dưới gia tộc ai cũng phản đối.

Ba Trần im lặng không nói, không phản đối nhưng không nói đỡ, chỉ có Trầm Phượng Nghi đứng ra chỉ thẳng mặt đám người thân thích chửi cho một trận.

"Con trai tôi lại để cho các người nói ba nói bốn? Con cái nhà mấy người hơn được con trai nhà tôi, hay là học lực hơn được con trai nhà tôi? Nhà chúng tôi cưới con dâu thế nào các người dựa vào đâu mà nói? Đừng nói là người song tính, cho dù con trai nhà tôi dẫn về một người đàn ông Trầm Phượng Nghi tôi cũng không nói chữ "Không"!"

Dứt lời lại chỉ là ba Trần nãy giờ im lặng: "Còn ông nữa, Trần Tử Hiên! Tôi liều mạng sinh con vậy để tôi che chở! Không phải ông không quan tâm nó sao? Được, vậy ông cũng đừng quản tôi!"

Câu này vừa xong ba Trần lập tức nóng nảy, đời này của ông, sự nghiệp thành công, đẹp trai khỏi nói, nói là nhân trung long phượng cũng không quá đáng.

Những chuyện kia với ông mà nói cũng chẳng hề gì, điều mà ông quan tâm nhất chỉ có Trầm Phượng Nghi.

Nãy giờ ông không nói gì chủ yếu là do thấy không có gì đáng nói, con trai chọn ai mắc mớ gì đến ông? Sao tự dưng vợ lại hiểu lầm vậy chứ?

Trần Tử Hiên khẩn trương đi tới, ôm lấy Trầm Phượng Nghi.

"Phượng Nghi, sao em lại nói vậy? Con trai là mạng em, em chẳng phải là mạng anh sao? Nó thích ở với ai thì ở, em ủng hộ thì anh cũng ủng hộ!"

Nói xong xoay người Trầm Phượng Nghi lại, hôn lên khóe môi bà.

Ba Trần làm tộc trưởng cả tộc, nói chuyện rất có uy tín nên chẳng ai lại dám nói gì.

Đến đây, Sở Thiên Từ xem như đã được Trần gia chấp nhận.

Nhờ vào sóng gió này mà Sở Thiên Từ càng biết ơn ba Trần mẹ Trần.

Cậu vừa vào nhà, Trần Phượng Nghi đã cục cưng này cục cưng nọ, kéo tay bảo cậu ngồi kế mình, còn cùng quở trách chồng của hai người.

Cha con Trần thiệt bó tay không thôi.

Trần Phượng Nghi thấy Sở Thiên Từ đeo sợi chuỗi của mình nên là rất vui.

Hai người ăn trưa ở nhà, còn nói chuyện nhà cửa với ba mẹ.

Sở Thiên Từ miệng lưỡi ngọt ngào nói đến Trầm Phượng Nghi vui vẻ cười toe toét.

"Mẹ, bộ này thật hợp với mẹ, nếu là người khác chưa chắc mặc đẹp được vậy đâu."

"Mẹ, ba là quá yêu mẹ nên mới không muốn mẹ đi xa á, trên đời này chẳng còn người phụ nữ nào tốt số được như mẹ."

"Mẹ, tranh mẹ vẽ con thấy mang đi thi đấu được luôn rồi, đảm bảo không thua!"

Hết một ngày này thật làm cha con nhà Trần ngơ ngác luôn, cũng chẳng trách mỗi ngày Trầm Phượng Nghi đều nhắc tới Từ Từ, thiệt không sai mà.

Đến lúc chập tối, hai người nhìn hiểu ánh mắt ba Trần nên cũng không ở lại ăn cơm mà trở về nhà mình.

Trần Bách Ca thấy Sở Thiên Từ cẩn thận bỏ sợi chuỗi vào trong hộp lụa cất thật kỹ, đi qua ôm cậu cười nói: "Sao cất kỹ vậy?"

Sở Thiên Từ xoay người vòng hai tay lên cổ Trần Bách Ca, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Bởi vì em bảo vật đại truyền, nên phải cất kỹ bảo vật tiểu truyền á!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp