Chương 4: Chịch bánh ngọt nhỏ của anh (Thượng)
Trần Bách Ca ôm lấy người yêu trần trụi ra phòng khách, không gian tối tăm do kéo kín màn bỗng nhiên bị ánh sáng bao trùm, khoảng không trống trải làm cho Sở Thiên Từ xấu hổ không thôi.
Sở Thiên Từ dùng tay che mắt mình lại, tình triều gợn sóng giăng đầy khuôn mặt say tình, ngay cả khóe mắt cũng còn lưu lại dư vị tình ái, Trần Bách Ca hận không thể chịch chết người yêu nuốt luôn vào bụng, ngay cả xương cốt máu thịt cũng là của mình.
Sở Thiên Từ được người yêu nhẹ nhàng đặt trên bàn phòng khách, mặt bàn lạnh lẽo làm cho cậu không khỏi run lên.
Trần Bách Ca cúi người vỗ về hôn lên má lên môi người yêu, thủ thỉ bên tai cậu: "Cục cưng, bánh ngọt em để đâu?"
Lỗ tai Sở Thiên Từ mẫn cảm vô cùng, bên tai còn truyền đến hơi nóng làm cho toàn thân cậu bủn rủn, hai má ửng hồng, ưm nói: "Tủ lạnh... trong tủ lạnh..."
Trần Bách Ca thuận thế hôn lỗ tai người yêu như khen thưởng, xong còn ngậm trong miệng thưởng tức một phen, còn thổi hơi vù vù, đến khi nhìn thấy cả người Sở Thiên Từ run lên mới hài lòng nói: "Thật ngoan."
Dứt lời liền xoay người đi vào nhà bếp, vừa đi mấy bước đã quay lại, anh chỉ vào nơi riêng tư của người yêu, trầm giọng ra lệnh: "Cắm ngón tay vào trong bướm chờ anh trở lại."
Mệnh lệnh như vậy làm cho Sở Thiên Từ xấu hổ không thôi, nhưng mà không thể không làm, cậu run run rẩy rẩy vươn tay thăm dò vào vùng cạnh cánh bướm, cắm ngón tay vào từng chút từng chút một.
Bên trong ẩm ướt mềm mại mút mát ngón tay mình thật chặt, cậu thậm chí có thể mò vào tận nơi Trần Bách Ca vừa mới bắn tinh vào, còn có dâm thủy tràn lan không thể khống chế.
Chờ khi Sở Thiên Từ hai tay ôm đùi, còn cắm hai ngón tay moi móc hoa huyệt dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn về phía mình, lúc này Trần Bách Ca mới thỏa mãn đi vào nhà bếp.
Trần Bách Ca mở cửa phải tủ lạnh, bên trong là một chiếc bánh ngọt cỡ vừa, trên mặt phủ kín những hoa quả anh thích màu sắc khác nhau, nhìn rất đẹp.
Chỉ là nhìn thấy những bông hoa không ngay ngắn bên cạnh thì biết bánh kem này chính là tác phẩm của người yêu.
Vốn định lấy bánh rồi ra ngay, nhưng khi đóng tủ dư quang khóe mắt lại thấy một chùm nho, một chén dâu tây, thanh long và xoài cắt hạt lựu còn dư lại khi làm bánh.
Cảm thấy đã có tính toán khác rồi.
Mà khoảng thời gian Trần Bách Ca ở trong nhà bếp, Sở Thiên Từ chỉ có thể dùng một tư thế nằm trên bàn. Mặt bàn thủy tinh vốn lạnh lẽo nay cũng bị tình dục của mình làm cho ấm áp, cậu dùng ngón tay đẩy cánh bướm ra, ngẩng mặt dạng hai chân, bộ dạng dâm đãng mặc người đến hiếp.
Dâm thủy trong hoa huyệt thuận theo ngón tay chảy xuống dưới mông, đọng thành một vũng nước nho nhỏ. Dương vật thẳng tắp kề sát bụng gấp rút cần người yêu thương.
Khi Trần Bách Ca trở lại thì thấy cảnh tượng này.
Rõ ràng là hạ thể khác người nhưng lại là vực sâu dục vọng, khiến người ta cam tâm tình nguyện vạn kiếp bất phục vì nó. Đáng lẽ phải là thanh niên dâm đãng nhưng lại như thiên thần trong trắng, làm người ta không tự chủ được sinh lòng ngóng trông với cậu.
Trần Bách Ca vừa mới phát tiết một trận nên cũng chẳng sốt ruột mấy phần. Trái lại muốn thừa dịp cơ hội hiếm có ăn cho no nhìn cho đã, dù sao lúc thường mỗi lần muốn làm chuyện quá đáng với người yêu đều phải vừa gạt vừa dỗ, vừa phải quyến rũ vừa phải uy hiếp.
Mà sinh nhật là dịp đặc biệt, Sở Thiên Từ vì muốn làm Trần Bách Ca vui vẻ nên cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, mặc cho anh đùa bỡn, sỉ nhục, khinh thường.
Trần Bách Ca thỏa mãn với sự săn sóc của người yêu, cảm kích người yêu tri kỷ, mà Trần Bách Ca lại là kẻ không có còn đỡ, có rồi chính là được voi đòi tiên.
Anh nhìn người trên bàn mỉm cười: "Cục cựng, làm bánh kem nhỏ cho anh được không?"