Hướng Chu mặc quân áo vào sau đó mới mở cửa đi vào, nhìn thấy con trai đang ở trên giường sụt sịt, bộ dạng rất đáng thương.
Cô nhìn con trai khóc muốn đỏ cả mũi, chạy nhanh đến ôm fấy cục cưng, trấn an vỗ tưng con nói: “Bảo bảo tầm sao vậy? Là mẹ sai rồi, mẹ xin tỗi con, sau này mẹ sẽ không để con ở một mình nữa, vừa rôi mẹ đi vệ sinh.”
Tống Lương hiện tại cũng đã mặc xong quân áo, nửa người trên để trân chỉ mặc mỗi quân đi vào, tiên nhìn thấy con trai vô cùng dính người ôm £ấy Hướng Chu.
Anh bị tầm cho tức đến dở khóc dở cười, không có cách nào, anh cảm giác con trai thật sự muốn đòi nợ anh, nhìn nhóc con đang nằm bò trên người Hướng Chu, khóc tóc ôm tấy cô.
Hướng chu vốn dĩ đau tòng cục cưng của mình khóc thảm như vậy nên vẫn tuôn dỗ dành con trai, vỗ tấy tưng con ru ngủ, một túc sau bảo bảo được vỗ tưng cũng chìm vào giấc ngủ.
Hướng Chu cẩn thận đặt con tên giường, nhìn đâu sỏ gây tội tức giận đạp anh một cái: “Đêu tại anh, tàm con khóc tâu như vậy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT