Chương 2: Chương này chưa có thịt


Cả quãng đường từ tầng hầm viện nghiên cứu ra ngoài, Mạc Duy cầm chắc gậy gộc, đi sát vách tường, nhanh chóng rời đi.
Bầu trời âm u ngã sang xám xịt, trong không khí lan tỏa một mùi lạ, khi thì có hai tiếng gào rống vang vọng ở nơi xa.
Mỗi lần ngửi thấy mùi hương và tiếng gầm gừ của quái thú, Mạc Duy đều lạnh sống lưng, cậu hơi hối hận khi cứ như vậy mà chạy ra ngoài.
Chưa chạy được bao xa, Mạc Duy đã thở dốc, hai túi thịt nặng trĩu treo trước ngực làm cậu thấy khó thở, đúng là cái cơ thể phế vật mà.
"A, cút ngay..."
"Đừng, đừng tới đây..."
Một siêu thị mất cửa, âm thanh kinh hoàng cắt ngang bầu không khí yên tĩnh của thành phố chết.
Mạc Duy bất ngờ khiếp đảm, cậu dùng thêm sức nắm chặt cây gậy kim loại hơn, do dự ló đầu ra bên ngoài xem xét.
Đó là một nam sinh mảnh khảnh mặc đồng phục trường cấp ba, cậu ta đang nắm một cây đao và một đám người đang từ từ tiến đến chỗ cậu ta đang đứng.
"Há há, sao thằng oắt con này lớn lên trông giống đàn bà vậy chứ? Không phải là mày cố ý từ nữ giả nam đó chớ?"
"Ha ha, anh Hổ, muốn biết nó có phải nữ giả nam hay không thì chẳng phải chỉ cần lột quần áo ra sẽ biết sao, ha ha..."
"Má nó, ông đây đã bao lâu rồi chưa chịch đàn bà con gái. Hôm nay, chúng ta gặp may rồi..."
Đám đàn ông đáng khinh đang từ từ ép sát nam sinh mảnh khảnh đó. Bọn họ đều là dị năng giả đời đầu, cơ bản là cả đám bình thường chẳng hề xem vấn đề bắt nạt nam sinh này là chuyện lớn lao gì cho cam.
Hành vi xoa đũng quần ghê tởm kết hợp với tiếng cười ác ý trong miệng, lần trước bọn họ không cẩn thận chơi chết một cô gái nên đã nhịn mấy ngày trời rồi.
Trong một căn phòng cách đó không xa, đôi môi hồng của Mạc Duy khẽ nhếch. Đây không phải là cảnh mở màn anh hùng cứu mỹ nhân, thụ chính được tiểu đội của công chính tới cứu trong nguyên tác hay sao?
Nghĩ vậy, cậu ẩn núp cho kỹ, chờ xem tiết mục biểu diễn tiểu đội của anh hùng chiến thần tới cứu mỹ nhân.
Nhưng mà...
Cậu đang nghĩ lúc này có nên cố tình lao ra ngoài cứu thụ chính hay không để thiết lập mối quan hệ thân thiết với người nọ. Mặt khác, dựa vào tiểu đội của công chính thì cậu sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Trong nguyên tác, đạo đức suy đồi đi kèm với nhân tính bị hủy diệt, chỉ có đám công chính còn giữ được đạo đức và điểm mấu chốt.
Ở cạnh bọn họ, ít nhất là sự an nguy của bản thân không trở thành vấn đề to tát.
Hơn nữa, boss phản diện lớn Mạc Sâm cũng sẽ chết ở trong tay đoàn đội của vai chính.
Nghĩ thông suốt, Mạc Duy cầm chắc cây gậy rồi xông ra ngoài.
"Buông cậu ấy ra!"
Lúc này, thụ chính Tô Bạch đã bị ấn chặt ở trên mặt đất, quần áo trên người bị người ta xé rách.
Mạc Duy đột nhiên nhảy ra, làm cho bọn họ mắt sáng rỡ, ánh mắt ghê tởm trần trụi nhìn chằm chằm vào cặp vú đang đong đưa.
Thấy ánh mắt trần trụi của bọn họ, Mạc Duy mới phát hiện có gì đó bất ổn. Hiện tại, hình như bản thân còn nguy hiểm hơn cả Tô Bạch nữa.
"Há há, thật xinh đẹp."
"Mau bắt lấy nó. Mẹ nó, dương vật của ông đây đã cứng muốn chết."
Đám người kia buông Tô Bạch ra, gấp không chờ nổi mà tiến đến chộp lấy Mạc Duy.
Thậm chí cả đám còn không sử dụng dị năng chỉ vì muốn mau chóng ấn Mạc Duy xuống dưới người để trút bỏ dục vọng.
Kỹ năng tự vệ của Mạc Duy không tốt, cậu đã tự đánh giá cao bản thân, cũng đã quên thời điểm mấu chốt công chính sẽ xuất hiện.
Hiện tại, cậu chỉ cao có 1m7, cơ thể bấy giờ lại bị Mạc Sâm cải tạo nên thể lực còn thua kém cả phụ nữ, ngay cả chạy cũng không nổi.
Đám người còn chưa tới gần, dị năng đã phóng tới xé rách áo blouse trắng trên người Mạc Duy.
Cậu chỉ tìm được mỗi thứ này có thể xem là quần áo để che cơ thể. Dưới lớp áo ngoài là cơ thể trần truồng chẳng mảnh vải che thân, hai bầu vú trắng nõn trơn bóng đến phản quang bại lộ, đầu vú hồng phấn làm đám người ở đây không khỏi sững sờ.
Mặt Mạc Duy trắng bệch, cậu cuống quít che ngực nhưng không ngờ tư thế ôm ngực lại ép sát hai bầu vú lại gần nhau, một khe rãnh hun hút càng mê người hơn lộ ra.
Cách đó không xa, bước chân của vài bóng người không phát ra tiếng động đang từ từ tiến đến đây hơi ngừng lại, giống như mãnh thú đang theo dõi con mồi là Mạc Duy vậy.
"Má nó, tao muốn chịch chết nó!"
"Ngoan ngoãn, để ông đây tới yêu thương em đi!"
Đám người đỏ mắt phóng ánh nhìn dâm dê sang, bàn tay thô lỗ tính chộp lấy vú Mạc Duy, mấy đường gậy phản công của Mạc Duy đều dễ dàng bị phá giải.
Xong đời, cậu sẽ không...
Lúc Mạc Duy đang tuyệt vọng, một tia chớp xẹt qua, vài cơ thể người than đau bay ngược ra ngoài.
Hơi thở của cậu cứng lại, nhìn sang trái bèn trông thấy vài bóng người đều cao từ 1m85 trở lên.
Đoàn đội của công chính...
Cậu ôm ngực, giữa bắp đùi trắng nõn thẳng tắp treo một cây dương vật trắng hồng mềm oặt.
Bỗng dưng, cả người Mạc Duy đều cứng đờ như thỏ con cảm nhận được ánh mắt theo dõi của sư tử vậy. Cậu cụp mắt quan sát, trên mặt đất chỉ còn một vài mảnh vải vụn rách rưới.
Phải làm sao bây giờ...
Cậu do dự xoay người chạy đến trước mặt một gã đàn ông để cởi bộ quần áo trên người gã.
Tuy nhiên, cậu lại không hề hay biết trong khoảnh khắc xoay người ấy, đám người có mặt ở đây đều ngừng thở.
Ánh mắt cả đám dừng ở trên cặp mông trắng nõn cong vểnh của cậu. Khi cậu ngồi xổm xuống, cửa hậu hồng phấn lộ ra từ kẽ mông, chưa kể thị lực hơn người của đám dị năng giả bọn họ còn có thể trông thấy rõ vệt nước trong suốt óng ánh trên cửa động nữa kìa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play