Chương 2: Chịch công chúa nhỏ của anh (thượng)


Sáng ngày hôm sau Trần Bách Ca vừa mới tỉnh dậy đã thấy Sở Thiên Từ mặc sơ mi của mình đang khom lưng tìm đồ gì đó, nhưng hạ thân lại chẳng mặc gì.
Sơ mi trắng đủ dài nhưng cũng chẳng đủ dài, chỉ che được đến gốc đùi miễn miễn cưỡng cưỡng khuất cặp mông cong mẩy, cảnh xuân vẫn lồ lộ.


Trần Bách Ca nằm trên giường, dù bận vẫn nhàn thưởng thức xuân ý sớm mai.
Sở Thiên Từ cũng không biết Trần Bách Ca đã tỉnh, vẫn chuyên chú tìm đồ của mình.
Trái lật ngăn kéo, phải đẩy ngăn tủ.


Hồn nhiên không biết đôi mông tròn trịa căng đầy của mình bị người xem hết, thậm chí khi mân mê cánh mông không cẩn thận làm lộ bướm hoa sưng tấy cũng bị người phía sau ngắm kỹ trăm lần.


Trần Bách Ca tình dục dồi dào, tối hôm qua ba lần bất quá là thấy Sở Thiên Từ đáng thương nên tha cho.


Buổi sáng vốn dương cương, Trần Bách Ca cũng không nín nhịn dục vọng của mình, anh móc họa mi sung sức trong đũng quần ra, lỗ tiểu trên quy đầu mở lớn tràn ra nước dâm, dương vật thẳng tắp đứng thẳng như một cây thương, hai viên bi tròn bên dưới nặng trình trịch tỏ rõ phân lượng kinh người.


Trần Bách Ca cầm họa mi trong tay nhìn cảnh xuân dào dạt trước mắt, chầm chậm tuốt động gân xanh quấn quanh để chiều chuộng điểm mẫn cảm của mình.


Một tay hơi dùng sức xoa quy đầu, một tay khác cầm lấy hai quả trứng bên dưới.


Anh nhớ tới cảm giác mình mạnh mẽ chen vào âm đạo Sở Thiên Từ, được động nhỏ căng mịn bao chặt lấy, còn vì người yêu vừa đau vừa thích mà miệng mồm rên rỉ.


Trần Bách Ca cũng chẳng tận lực kiềm chế bắn tinh, tuốt động hơn 20 phút thì thấy sắp được rồi.
Anh nhẫn nhịn ý bắn, dùng chăn che hạ thân mình lại, khàn giọng ho khan một tiếng,


Sở Thiên Từ nghe giọng người yêu xoay người, khuôn mặt ngây thơ tràn ngập ý cười: "Anh tỉnh rồi!"
Trần Bách Ca mỉm cười mở vòng tay gọi cậu lại.


"Cục cưng lại đây."
Sở Thiên Từ bạch bạch bạch chạy tới bên giường, vừa muốn ngồi xuống thì Trần Bách Ca ngồi dậy, thấy được họa mi bên dưới đã hót líu lo rồi.
Sở Thiên Từ còn chưa rõ chuyện ra sao đã bị ôm lấy trực tiếp ngồi xuống con họa mi kia.
Trần Bách Ca chẳng nói lời nào mà cắm thẳng vào, cắm đến sâu nhất.
Hoa huyệt không được mở rộng, dù cho đêm trước có hoan hảo nơi này còn ướt át, nhưng cũng không chịu nổi một vật to bự đột nhiên tiến vào.


Sở Thiên Từ đau đến hét ầm lên, mới vừa rồi mặt còn tươi cười giờ đã trắng bệch trong nháy mắt, nước mắt lã chã.
Nhưng cậu lại không biết, đau đớn và nước mắt là thuốc kích tình tốt nhất.
Trần Bách Ca dựa vào lực tay lực eo kinh người nâng mông Sở Thiên Từ lên đưa đẩy từ bên dưới.

Một bên vừa làm, một bên vừa nói lời đê tiện.
"Cục cưng, em xem con bướm non nớt kẹp chặt dương vật tôi này."
"Sao em khóc, mà bướm cũng khóc? Toàn là nước, để tôi lấp kín em, còn không mau cảm ơn tôi một lời?"
"Em có phải là bướm không? Được anh chịch từ nhỏ?"
Sở Thiên Từ bị những lời này làm cho ngượng không thôi, nhưng cũng là nghe đến có cảm giác, dâm thủy phía dưới càng thêm tràn lan.
Dù sao Sở Thiên Từ từ một tờ giấy trắng cho đến dáng vẻ đĩ điếm bây giờ đều do một tay người này dạy dỗ, anh quá biết điểm mẫn cảm của Sở Thiên Từ nơi nào, làm sao để cậu đạt cao trào, chịch thế nào để cậu phun nước, Trần Bách Ca bắt bí vừa đúng.
"Từ Từ, bướm của em bị thủng phải không? Sao lại toàn là nước? A?" vừa nói vừa dùng sức đỉnh lên trên.
Sở Thiên Từ bị nói đến thẹn không chịu được, hai tay che miệng Trần Bách Ca không cho anh nói tiếp, Trần Bách Ca lại dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cậu.
Đầu lưỡi ướt át thấm ướt bàn tay, tưa lưỡi làm cậu nghĩ đến vật đang làm chuyện xấu dưới hạ thể mình, làm cho cậu cao trào một lần rồi lại một lần.


Cậu muốn rút tay về nhưng lại bị Trần Bách Ca kéo lại, đem mỗi một ngón tay đều ngậm vào miệng liếm láp, liếm láp đùa bỡn như khi liếm họa mi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play