Chương 6: Là anh bác sĩ của em (Hạ)
Dương vật nhỏ nhắn xinh xắn còn có hai trứng trym đáng eo, phía dưới lại có một con bướm nữ tính, không có lông, nên dễ dàng nhìn rõ toàn cảnh bươm bươm.
Trần Bách Ca hiểu rõ.
Đây thật sự là dị dạng lưỡng tính.
Cũng khó trách rõ ràng nhìn qua là bé trai, nhưng tính cách cũng có nhiều điểm rất giống con gái.
Cũng có thể là do bệnh nghề nghiệp, mà cũng có thể là ôm tâm lý muốn bắt nạt, chuyện này về sau Trần Bách Ca cũng chẳng nói rõ được.
Trần Bách Ca không thấy đây là quái vật, cũng không cho đây là bệnh.
Trái lại thần xui quỷ khiến thể nào anh lại mang bao tay, đưa tay qua thăm dò đẩy hai cánh bướm ra, phát hiện bên trong đó có máu.
Sở Thiên Từ nằm khóc thút thít, sững sờ nhìn cái tên thô bạo trước mắt quấy phá hạ thân mà mình lại không phản kháng được.
Thẳng đến sau này, cậu cũng không biết rốt cuộc là mình không phản kháng được hay là căn bản không muốn phản kháng.
Chỉ là từ trước tới nay chưa ai thấy cậu mà không xem cậu thành quái vật, người này xử sự rất bình thương, không vì thân thể cậu khác người mà dung túng cậu, cũng không vì vậy mà thở ngắn thở dài xem cậu là con trùng đáng thương.
Trần Bách Ca kiểm tra đơn giản, ném bao tay vào trong thùng rác rồi đi rửa tay.
Trong thời gian này Sở Thiên Từ cũng dần ngừng khóc.
Cậu ngước mặt nhìn người trước mắt này, vừa bá đạo vừa không lễ phép, thật xấu.
Trần Bách Ca dùng bàn tay mang theo hơi nước sờ cái đầu xù xù Sở Thiên Từ, còn mang theo ý cười mà nói: "Đừng khóc. Em không bị bệnh, tôi đoán không lầm hẳn là lần đầu có kinh. Nếu còn không yên tâm có thể đến bệnh viện kiểm tra cụ thể. Sợ bị người khác thấy thì tôi sẽ xem riêng cho em, được chứ?"
Sở Thiên Từ đỏ mặt hỏi: "Vậy tôi sẽ không chết?"
Trần Bách Ca bị cậu nhỏ này chọt trúng điểm moe: "Không những không chết, điều này còn cho thấy thân thể em bây giờ có thể thai nghén sinh mệnh."
Sở Thiên Từ vẫn không thể hiểu, cậu là con trai mà sao có thể có thai.
Trần Bách Ca kiên trì giải thích: "Em có hai cơ quan sinh dục, nếu phán đoán không sai hẳn là lưỡng tính. Tuy nguyên nhân vẫn chưa rõ nhưng quả thực có buồng trứng hoàn mỹ. Dựa theo ý muốn của người bệnh, em có thể chọn giới tính em muốn, là trở thành con trai hay con gái."
Sở Thiên Từ tỉnh tỉnh mê mê nghe từ ngữ với chẩn đoán cậu hoàn toàn không hiểu, cậu mới 20, cả đại học còn chưa tốt nghiệp, mỗi ngày còn phải nơm nớp lo sợ mà sống.
Ngay cả mỗi lần đi tè còn phải trốn vào gian riêng trong cùng; không dám ngủ nơi khác; thậm chí thích ai cũng không dám nói, cậu không dám đem những chuyện này lộ ra cho bất cứ ai.
Chú Trần là bác sĩ của mình, nhưng cái gì chú cũng không nói, chỉ ra ngoài thở ngắn thở dài với bà nội.
Cậu lo sợ vượt qua những năm nay, ngay cả bản thân có quyền lựa chọn giới tính cũng không biết.
Tình hình thực tế lại là do cái tên tồi bá đạo này nói với mình.
Cậu tránh né ánh mắt Trần Bách Ca, giọng nói vì ban nãy vừa la vừa khóc mà có hơi khàn: "Anh không thấy em lạ sao?"
Trần Bách Ca ngồi trên giường: "Em coi thường tôi vậy à? Chúng tôi học y tám năm, bệnh lạ gì mà chưa học qua?"
Anh vừa nói vừa kéo tay Sở Thiên Từ, nắm bàn tay mềm mại của người ta.
"Em nói em lạ, vậy là em còn chưa vào phòng phẫu thuật khoa sản. Rõ ràng bà vợ nằm bên trong khóc la đến tan nát cõi lòng muốn tắt thở, nhưng ông chồng lại bảo giữ đứa nhỏ mới càng lạ hơn chứ?"
Sở Thiên Từ bị nắm tay đến đỏ mặt, cậu ngập ngừng nói: "Thế nhưng... thế nhưng rất xấu."
Trần Bách Ca nắm tay xong lại bắt đầu nhéo nhéo mặt người ta.
"Xấu chỗ nào chứ? Em nghĩ xem, tỷ lệ bao nhiêu mới có thể có được hai cơ quan sinh dục. Em thế này gọi là gì biết không?"
Sở Thiên Từ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò nhìn về phía anh.
Trần Bách Ca dịu dàng nói: "Em nắm vé số mà ra đời."
Sở Thiên Từ bị lời của anh chọc phát cười.
Trần Bách Ca nhìn nụ cười của cậu thì cảm thấy người này chính là mặt trời nhỏ.
Nóng rực, ấm áp, dù có lúc bị mây đen che khuất nhưng vẫn có thể dễ dàng phát sáng phát nhiệt lần nữa.
Là vì sao đáng yêu nhất trên thế giới.
Nhất kiến chung tình, đại khái chính là như vậy.
Một tháng sau, Sở gia gọi điện thoại đến Trần gia mời ba Trần qua khám.
Nhưng lại nghe bên kia điện thoại có một giọng nói vội vàng: "Muốn... muốn... muốn anh Trần nhỏ đến!"