“Xin chào quý khách, hiện tại nhiệt độ bên ngoài đang là 39 độ, máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay, xin mọi người chú ý an toàn…”
Máy bay đang dần hạ thấp, lăn bánh trên đường băng rồi từ từ ngừng lại. Lúc này, bên trong sân bay, có rất đông người cầm những banner to đùng đợi đón ai đó.
Và một người ăn mặc vô cùng thời trang, đeo kính râm xuất hiện.
“A A A A A Đặng Đặng.” Âm thanh của những bạn fan nữ ở đó bỗng cao vút lên, di động sẵn sàng giơ cao chụp ảnh, trong nháy mắt tất cả liền trở nên nhốn nháo.
Không biết ở đâu xuất hiện những anh chàng vệ sĩ mặc tây trang đen, vây xung quanh tạo thành vòng bảo vệ cho người kia, đi qua khỏi đám đông này, những bạn fan nữ vẫn cố sống cố chết mà giơ điện thoại ra: “Đặng Đặng! Đặng Đặng!”
Người kia đeo khẩu trang, tay ôm bó hoa, được vệ sĩ che chở cho đi ra khỏi vòng vây đám đông.
Góc sân bay chỗ đó toàn người là người, cả đám đông phải hơn trăm người, tiếng hét vang ra rất xa, chưa kể những hành khách khác trong sân bay cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn, cũng lôi điện thoại ra đứng chụp.
“Ai, người mới tới kia là ai vậy?” Cô hỏi người bạn bên cạnh mình trong khi vẫn còn mải chụp hình.
Người bạn bên cạnh cũng cầm điện thoại chụp liên tục, xong vẫn thấy mình quá thấp liền nhón mũi chân lên: “Tớ có biết là ai đâu.”
Trên trán Tô Tô xuất hiện mấy vạch đen. Tại sao hai cô lại chụp hình người mình không quen biết nhỉ?
Đang định cất điện thoại di động đi thì bỗng một lực mạnh nào đó đã đụng trúng vào cổ tay khiến cô làm rơi điện thoại.
“Mẹ nó chứ! ”
Tô Tô không kìm được mà chửi người. Chiếc điện thoại màu đen bay ra giữa không trung, tạo thành một đường cong đẹp mắt rồi rơi thẳng xuống đất, văng xa dừng lại trước đôi giày cao gót.
Cô mới mua cái máy này đó.
Tô Tô chẳng còn quan tâm ai gây chuyện nữa, chỉ vội bước lên nhặt điện thoại. Người phụ nữ đó ngồi xổm xuống, lấy chiếc điện thoại di động xong đưa cho cô, cái lắc tay nơi cổ tay trắng nõn tạo nên tiếng động vui tai, phản chiếu ánh sáng bạc: “Cẩn thận nhé.”
Giọng nói thật dễ nghe…
Hết sửng sốt, Tô Tô mới nhận lại điện thoại của mình: “Cảm ơn, cảm ơn cô…”
Cô cứ có cảm giác… chiếc điện thoại di động của mình đột ngột thành cấp thành vừa cao quý vừa ưu nhã. Hóa ra, điện thoại cô tốt số đến vậy sao?
…
“Sao rồi?” Bạn cô đi tới bên cạnh, hỏi.
Tô Tô hồi phục tinh thần, kiểm tra lại chức năng điện thoại. Không bị hỏng hóc gì cả, các video dùng trong công việc vẫn còn. Cô quơ quơ điện thoại cho bạn mình nhìn, ý bảo điện thoại không làm sao cả.
Cũng may là điện thoại của cô chất lượng tốt, cô lại còn phản ứng nhanh không thì máy chỉ qua hai phát giẫm thôi là không biết nó thành cái dạng gì luôn rồi.
Thật tốt.
Cô vừa đi vừa cập nhật trạng thái mới trên weibo. Weibo Mỹ Mỹ Tô Tô: “Vừa mới ở sân bay… Đột nhiên cảm thấy sản phẩm trong nước rất tốt.”
Cảm ơn chị gái xinh đẹp.
…
Mùa hè năm nay cực kỳ nóng.
Vừa ra khỏi cửa sân bay đã cảm nhận được luồng nhiệt nóng ập tới. Cô liếc mắt nhìn ngó xung quanh. Những chiếc xe taxi đỗ ở đây cũng cảm thấy mệt mỏi, chẳng còn chút tinh thần nào mà chào đón khách.
Ôn Nhan thở dài, kéo lại khẩu trang, quét mắt nhìn một lượt thấy ở phía xa có người đàn ông bụng phệ đang vẫy tay với cô.
“Tiểu La đâu?” Người đàn ông kia đem hành lý của cô cất vào cốp, sau đó ngồi vào trong xe, mở điều hòa lên: “Sao lại không đi theo em?”
Đây là người hắn mới ký hợp đồng. Cô gái này là học trò cưng của vợ hắn, lúc trước hắn lôi kéo cô bé theo con đường nghệ thuật làm thiếu chút nữa bị vợ đuổi ra khỏi nhà.
Lần này đưa cô ra ngoài chỉ để đi chụp ảnh cho bộ phim sắp tới, một bộ phim thể loại tiên hiệp, cũng không phải làm gì lớn lắm. Tiểu La là trợ lý của cô.
Ôn Nhan bỏ mũ và kéo khẩu trang xuống dưới cằm, giờ mới thấy thoải mái hơn hẳn: “Bạn trai Tiểu La xảy ra chút chuyện, em cho cô ấy đi về trước rồi. Dù sao thì ở sân bay cũng không có việc gì cần tới.”
Cô cười: “Em chưa nổi tiếng đến mức ai cũng nhận ra đâu.”
“Cái gì mà không tới nỗi.”
Hắn bất mãn nhìn qua kính chiếu hậu, còn cô chỉ biết cười. Gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, đôi mắt đào hoa hơi cong lên khi cười, một thân khí chất thanh thuần, trong xe dù có tối cũng không che được ánh hào quang của cô.
Đây đúng là gương mặt trời sinh dùng để làm nghề này.
“Sau khi bộ phim được chiếu, chắc chắn sẽ nổi.” Hắn nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn, bắt đầu quay tay lái.
“Em không cần để ý đến Đinh Linh. Loại thủ đoạn này quá thấp! Nói em dùng quy tắc ngầm cũng kệ bọn họ, lúc nổi rồi thì quay lại đánh bọn họ sưng mặt. ”
Nghĩ cô là người mới, sợ cô không chịu được những lời gièm pha của người khác, hắn liền phân tích: “Đinh Linh địa vị không cao, thủy quân không nhiều. Giờ em chỉ cần quan tâm tới những người qua đường thôi, còn những việc tai tiếng tự nó sẽ dần sáng tỏ, lần này Đinh Linh ra tay quá muộn…”
Bộ phim cô nhận là bộ phim được làm lại, ngày mai bắt đầu phát sóng.
Nếu trong thời gian dài mọi chuyện có thể tự sáng tỏ thì mọi người sẽ có ấn tượng.
Nhưng với tình huống hiện tại, ngày mai là ngày phát sóng phim, nếu kỹ thuật diễn của Ôn Nhan không ổn thì coi như xong nhưng kỹ thuật diễn của cô lại tương đối tốt nên chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì. Ngược lại còn tăng thêm độ chú ý của quần chúng với cô.
Giới giải trí, thật thật giả giả lẫn lộn, đen trắng không rõ ràng, chỉ có ấn tượng với mọi người là phải tốt.
Ôn Nhan cười khẽ, ánh mắt trong trẻo, không thấy rõ được cảm xúc nơi đáy mắt: “Anh yên tâm.”
Lần này nguyên nhân của sự việc cô biết rõ.
Đinh Linh ngốc sao? Không phải.
Đinh Linh thể hiện sự chán ghét cô quá rõ, làm sao có thể nhịn được tới bây giờ?
Chẳng qua, lúc trước đạo diễn cố ý nói rằng. Nếu ai dám đơm đặt bịa chuyện lung tung thì cút ngay cho tôi. Do sợ bị đổi vai diễn nên cô ta không thể không nhịn.
Hơn nữa, lúc đó cô ta chưa biết diễn xuất cô thế nào, nên làm liều một lần.
… Chỉ là, hình như hơi ngốc.
“Được rồi.” Người đại diện không biết cô nghệ sĩ thông minh nhà mình đang suy nghĩ gì, chỉ xác định cô không sao là nhấn ga, đi về phía đường bên trái: “Anh có đem tới mấy kịch bản gần đây, đều để ở ghế sau. Em xem có cái nào hợp không?”
“Nhưng nếu có thể, anh nghĩ em nên đợi một chút. Sau khi bộ phim tiên hiệp kia được phát sóng, chắc hẳn sẽ kéo theo không ít tài nguyên. ”
Ôn Nhan cầm hai tờ kịch bản xem. Không dày lắm, không đóng vai chính. Một cái là thể loại phim thần tượng thanh xuân vườn trường còn cái kia là phim cung đấu.
Kịch bản phim hiện đại không tệ lắm, nữ phụ tuyến hai, cảm giác tồn tại khá cao. Còn phim cung đấu thì không ổn lắm, nữ phụ tuyến bốn.
“Em có thể cầm về xem không?”
Cô muốn xem thử cốt truyện.
“Đương nhiên có thể.” Người đại diện gật đầu: “Hai ngày sau cho anh câu trả lời là được.”
Hắn là người đã dẫn cô vào giới giải trí, lệch hẳn so với ngành tài chính cô học, cho nên không hiểu sao luôn có cảm giác tội lỗi với cô, mọi sự tình đều thương lượng cùng, không tự quyết định.
Lý Cường lắc đầu, dừng xe trước tiểu khu, lấy hành lý từ cốp xe ra: “Đi thôi.”
Ôn Nhan đón lấy hành lý từ trong tay hắn : “Anh Lý, anh đi trước đi.”
Hành lý không nặng, cũng không quá nhiều thứ, không cần người đưa lên. Cô nhìn bảo vệ ở đó gật đầu coi như chào hỏi rồi không cho hắn có cơ hội phản bác, nhanh chóng đi tới cửa lớn hướng vào bên trong.
“Aizz.” Lý Cường lớn giọng nói với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy em đừng quên mai tới nhà anh chị ăn cơm. ”
Nếu cô không tới thì vợ hắn giết hắn mất.
…
Tiểu khu này là ơi cô dọn tới sau khi ký hợp đồng. Khu này được bảo vệ khá nghiêm ngặt, phong cảnh lại đẹp, không ít người có bất động sản ở đây. Có điều, sau khi ký hợp đồng xong, cô đã đi quay phim nên đây là lần thứ hai cô đến.
Cô đi qua vườn hoa, rồi tiếp đến một hàng bóng cây râm mát mới tới cửa khu cô ở.
Cửa cảm ứng tự động mở ra, sàn cẩm thạch đen trải dài từ cửa tới chỗ thang máy, nhìn vô cùng sạch sẽ.
Ôn Nhan ấn nút. Nút đỏ sáng lên. Chắc hẳn cô sẽ có nhiều trải nghiệm thoải mái ở đây.
Đúng lúc đó, cửa cảm ứng đột ngột mở ra: “Phiền phức.” Ôn Nhan ngẩng đầu xem, đành duỗi tay cản cửa thang máy đóng lại để chờ người kia vào.
Một chú chó nhỏ đang chạy nhanh về phía thang máy.
Sắc mặt Ôn Nhan cứng đờ. Cô nhanh chóng ấn nút đóng thang máy lại.