Dưới bài đăng là một đoạn video dài vài phút, trong video có thể thấy lúc Thẩm Minh Dữu đang quay chương trình thì thấy một bà mẹ trẻ đang bế theo con ở đằng xa. Người mẹ trẻ bởi vì túi bị rách, đổ đồ khắp nơi, cô ấy xoay người lại nhặt, động tác nhìn vô cùng nguy hiểm, nhưng hình như tinh thần của người mẹ trẻ này không ổn cho lắm, cô ấy cũng không có chú ý tới đứa con mình bồng đang nghiêng ngả gần té.

Động tác của Thẩm Minh Dữu rất nhanh, ngay giây phút cô chạy tới, đứa bé xém tí đã ngã khỏi tay người mẹ trẻ, may mắn Thẩm Minh Dữu chạy tới đỡ kịp.

Người mẹ trẻ giật mình kêu lên, ý thức được vừa nãy nguy hiểm cỡ nào, cô ấy ông con thật chặt, gương mặt hốt hoảng không thôi.

Sau khi Thẩm Minh Dữu giúp cô ấy nhặt hết những thứ bị rơi trên đất lên, bỗng nhiên người mẹ trẻ nhét đứa bé vào lòng Thẩm Minh Dữu, sau đó ngồi xổm trên đất khóc nức nở.

Vì thế mà Thẩm Minh Dữu bị lỡ thời gian lên xe lửa.

Đoạn video này rất nhanh lên hot search, được mọi người bàn luận –

[Hoá ra là nguyên nhân này, mắc gì lúc đó ê-kíp chương trình tự nhiên tắt trực tiếp của Thẩm Minh Dữu vậy? Làm hại mọi người hiểu lầm chị.]

[Thấy người mẹ trẻ kia quá vất vả rồi, một mình bế con, còn xách túi hành lý to như vậy, cha đứa nhỏ đâu rồi? Sao lại để một mình vợ bồng con?]

[Cảm ơn Thẩm Minh Dữu đã giúp đỡ người mẹ trẻ này, nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, người mẹ chắc sẽ rất đau lòng]

[Đồ trong túi rơi ra hình như có nhiều thuốc lắm, không biết là đứa nhỏ bệnh, hay người mẹ bệnh nữa. Nhìn cô ấy giống như người ngoại tỉnh, chắc là tới thành phố A chữa bệnh rồi, một mình dắt con đi xa, lại chỉ có thể ngồi xe lửa màu xanh rẻ nhất, tôi thấy thật tội nghiệp.]

[Tự nhiên nhận ra, người nào chửi Thẩm Minh Dữu, cuối cùng đều sẽ tự vả.]

[Tui mới trở thành fan của @ Diễn viên Thẩm Minh Dữu, mọi người đi qua đừng bỏ lỡ, mau vào nhấn follow.]

Nhờ sự kêu gọi liên tục của người hâm mộ, số lượng fan lại tiếp tục tăng lên hơn mười triệu, tốc độ người hâm mộ tăng lên vừa thả chậm một chút, giờ lại tăng nhanh hơn.

Lúc này Thẩm Minh Dữu vẫn chưa biết cô đang vô cùng hot trên mạng.

Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, quay xong thì đã đến lúc về nhà. Thẩm Minh Dữu không có ý định đi chung xe với ê-kíp chương trình quay về, thị trấn du lịch này chưa hoàn toàn bị khai thác quá mức, khách du lịch cũng không nhiều, nếu đã tới rồi thì cô muốn dẫn Niệm Niệm ở lại chơi vài ngày.

Nhưng mà kế hoạch lúc nào cũng sẽ có biến số, ngay khi Thẩm Minh Dữu từ chối xe do ê-kíp phái tới đưa cô về nhà, cô lại nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn.

Là Giang Trầm gọi tới.

Thẩm Minh Dữu hơi kinh ngạc, kết hôn năm năm, cô rất ít khi nhận được điện thoại mà Giang Trầm chủ động gọi tới.

Vừa bắt máy lên, giọng nói trầm ấm của Giang Trầm vang lên ở đầu dây bên kia: “Bây giờ anh đang ở đây, ở ngay quán trà sữa em quay lúc làm thêm.”

“Anh xem chương trình trực tiếp của em?”

“Ừ.” Không chỉ xem, có nhiều chỗ còn xem đi xem lại, ví dụ như cảnh Thẩm Minh Dữu mở máy chiếc Harley phóng ra ngoài đường.

Hoặc là cảnh Thẩm Minh Dữu nấu ăn, anh chưa bao giờ biết hoá ra cô cũng có thể nấu ăn. Kết hôn được năm năm rồi nhưng anh chưa từng được nếm thử.

Thẩm Minh Dữu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Giang Trầm đáp: “Anh tới đón hai mẹ con về nhà.”

....

Khi Giang Trầm đến, Thẩm Minh Dữu đang nắm tay Niệm Niệm đứng chờ ở góc đường.

Một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng trước mặt Thẩm Minh Dữu, cửa xe mở ra, một đôi chân dài mang quần tây đen bước ra trước tiên. Tóc của Giang Trầm được chải rất tỉ mỉ, áo quần hầu như không có lấy một nếp nhăn, bước chân đầu tiên hướng tới chỗ cô cũng đều như đo, vô cùng bình tĩnh trầm ổn.

Đúng là đã lâu không gặp, Thẩm Minh Dữu nghĩ.

“Anh về rồi.” Thẩm Minh Dữu mỉm cười với người vừa xuống xe.

Bước chân của Giang Trầm hơi khựng lại một chút.

Nụ cười ban nãy của Thẩm Minh Dữu vẫn giống như mỗi lần anh tan sở về nhà, nụ cười dịu dàng khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Giang Thầm lén thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng người vợ đã đưa ra lời đề nghị ly hôn khi gặp lại anh sẽ lạnh lùng lắm chứ. Nhưng vợ anh đã mỉm cười, nụ cười vẫn như trước, phải chăng bởi vì Thẩm Minh Dữu không còn giận anh nữa? Dù tới bây giờ anh vẫn không biết vì sao cô lại giận anh.

“Ừ, hôm nay anh vừa về.” Giang Trầm bế Niệm Niệm đang ngồi trên vali lên ước lượng: “Niệm Niệm nặng hơn rồi.”

“Lớn rồi tất nhiên sẽ nặng hơn.” Thẩm Minh Dữu xoa đầu Niệm Niệm, “Sao con không gọi ba?”

Mặc dù Niệm Niệm cũng đã năm tháng không gặp Giang Trầm giống như cô, nhưng mỗi cuối tuần, hai cha con đều gọi video cho nhau, dù lúc gọi điện một lớn một nhỏ không nói được quá hai câu, trong video ai cũng bận rộn nhưng Niệm Niệm không hề xa lạ với ba mình.

Nên Niệm Niệm cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba!”

“Ừ, chúng ta về nhà thôi.” Giang Trầm một tay bế Niệm Niệm, một tay đem vali chuyển vào cốp sau xe. 

Thẩm Minh Dữu nhanh hơn một bước ngồi vào ghế phía sau, đến tận lúc Giang Trầm ngồi vào trong xe cô mới ôm lấy Niệm Niệm từ trong tay anh, hỏi: "Gần đây có ổn không?"

"Ổn." Ngoại trừ việc Thẩm Minh Dữu muốn ly hôn với anh ra thì mọi chuyện đều tốt.

"Lần này về anh ở lại bao lâu?"

Giang Trầm tính tình trầm mặc ít nói, tính cách của Niệm Niệm thật ra thì rất giống Giang Trầm, nếu như chỉ có hai cha con họ ở chung một chỗ, bọn họ có thể yên tĩnh suốt cả ngày.

Cho nên ngày thường một nhà ba người ở chung một chỗ bình thường đều là Thẩm Minh Dữu nói.

"Phần lớn công việc ở nước ngoài đều đã xử lý ổn, lần này có thể ở thành phố A nghỉ ngơi một quãng thời gian."

"Vậy cũng tốt, nếu có thời gian có thể bên cạnh Niệm Niệm nhiều hơn."

Niệm Niệm cảm thấy bé không cần ba ba ở bên canh, nhìn ma ma một chút, lại lén nhìn ba ba một chút.

Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm kết hôn năm năm, mấy năm này tập đoàn Lăng Vũ trong thời kỳ mở rộng, bình thường một năm thì hết phân nữa thời gian Giang Trầm bay đi bay lại khắp nơi, mỗi lần đi công tác đều đi liền một mạch hai ba tháng, có lúc bốn năm tháng không trở về nhà cũng là chuyện bình thường.

Kết hôn năm năm, thời gian ở chung của Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm cũng không nhiều, cũng có thể nói là rất ít.

Thời gian Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm ở nước ngoài, Giang Trầm về nhà thăm họ cũng là vội vàng tới, vội vàng đi, nhiều khi Thẩm Minh Dữu còn nghĩ, Giang Trầm có lẽ đem nhà mình trở thành khách sạn.

Trong tư tưởng của Giang Trầm công việc vĩnh viễn là quan trọng nhất.

Bất quá, Thẩm Minh Dữu cũng vui vẻ thoải mái, mấy năm qua một mình cô mang theo Niệm Niệm, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cô cũng không cảm thấy cuộc sống như vậy có cái gì không tốt.

Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, Thẩm Minh Dữu muốn thay đổi cuộc sống của cô.

Trên đường về nhà hai vợ chồng thỉnh thoảng nói một hai câu, bình thường là Thẩm Minh Dữu hỏi, Giang Trầm đáp, hơn nữa còn có Niệm Niệm bầu không khí cũng có thể tính là hài hòa.

Xe rất nhanh chạy đến thành phố A, Thẩm Minh Dữu không quay về biệt thự ở đường Gia Hi bên kia, mà là cùng Giang Trầm trở về nhà ban đầu cảu họ ở thành phố A, khu biệt thự Phong Lâm Loan.

Lo lắng cho Niệm Niệm, Thẩm Minh Dữu còn chưa nghĩ ra phải làm sao nói với Niệm Niệm, việc ba ba và ma ma sẽ ly hôn, nếu Giang Trầm ý đặc biệt đến đón hai mẹ con về nhà, Thẩm Minh Dữu không thể làm gì khác hơn là đi theo Giang Trầm trở về.

Thẳng đến lúc xe tiến vào Phong Lâm Loan, trái tim Giang Trầm mới hoàn toàn hạ xuống.

Trên đường về, thái độ của Thẩm Minh Dữu với anh vẫn giống như trước kia, giờ lại chịu về nhà với anh, xem ra không phải thực sự tức giận. Nếu đã không giận thì anh cũng cần nhắc lại chuyện ly hôn nữa. Giang Trầm thả lỏng nên vẻ u ám giữa hai chân mày cũng tiêu tán bớt.

Về đến nhà thì cũng đã muộn, sau khi dỗ Niệm Niệm đi ngủ, Thẩm Minh Dữu mở cửa phòng của con ra thì thấy Giang Trầm đã tắm rửa sạch sẽ đứng chờ cô ngoài cửa.

Anh mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, mái tóc rối bù như vừa được lau sơ qua, tóc vẫn còn ướt một nửa chảy dọc xuống cổ, uốn lượn về phía vạt áo.

Thẩm Minh Dữu hơi sững sờ.

Giang Trầm thực sự rất đẹp trai.

Đặc biệt là đôi mắt sâu thăm thẳm, con ngươi đen láy sáng ngời như một viên pha lê, dường như có sức hút vô hạn, chỉ cần nhìn thôi là người ta có thể khiến người khác xiêu lòng.

Niệm Niệm vô cùng giống mẹ, duy chỉ có đôi mắt là giống hệt ba của bé, có mấy lần nhìn Niệm Niệm , Thẩm Minh Dữu cứ nghĩ đang nhìn thấy Giang Trầm.

Thẩm Minh Dữu cao một mét bảy nhưng đứng trước mặt Giang Trầm lại có vẻ hơi nhỏ nhắn.

Thẩm Minh Dữu nói: “Đi ngủ thôi.”

Giang Trầm đáp: “Được.”

Hai ngày nay phải ghi hình nên Thẩm Minh Dữu thực sự rất mệt mỏi, cô vòng qua Giang Trầm mà đi, thầm nghĩ dù có gì muốn nói cũng phải chờ cô ngủ đủ giấc, lấy lại sức rồi hãy nói sau.

Vòng qua Giang Trầm, Thẩm Minh Dữu đi về phía phòng ngủ chính.

Giang Trầm đi theo phía sau cô từng bước, thậm chí Thẩm Minh Dữu còn có thể nghe được tiếng chân và tiếng thở rất nhẹ phía sau cô. Mãi cho đến khi cô sắp vào phòng, Thẩm Minh Dữu mới quay người lấy tay chặn cửa, nhìn Giang Thần cười nói: “Chúng ta sắp ly hôn rồi, nếu anh ngủ chung phòng với em thì không hay lắm.”

Giang Trầm, người vốn tưởng rằng có thể ngủ với vợ mà không cần ly hôn kiểu: “….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play