Cánh cửa kêu một tiếng cọt kẹt, khi Niệm Niệm đang đeo chiếc túi lên trên người, phát hiện bên cạnh cánh cửa lộ ra hai cái đầu nhỏ.
Triệu Nhất Dương đi theo sau mông Khương Húc, hai cậu bé rón ra rón rén nhỏ tiếng nói: “Niệm Niệm mau tới đây, chúng ta đi ra sân chơi.”
Mẹ của Triệu Nhất Dương và Khương Húc trước mắt cũng đang bận việc riêng, hai cậu bé sau khi tắm xong liền thừa cơ hội chạy ra ngoài, tìm các bạn nhỏ khác cùng chơi.
Niệm Niệm mang chiếc túi nhỏ đi theo sau lưng bọn họ, mấy người cùng đi vào trong sân.
Chu Tử Ngải là người tắm xong trước trong cặp song sinh đang ngồi xổm ở trong sân, nhìn thấy ba anh chị thì mắt lập tức sáng lên, vội vàng lạch bạch chạy đến gia nhập vào tiểu đội của bọn họ.
Triệu Nhất Dương mở chiếc túi mình mang theo ra, bên trong chứa bốn quả xoài.
“Nhìn nè, anh dùng tiền lương kiếm được chiều nay mua cái này đó.” Ánh mắt Triệu Nhất Dương sáng lấp lánh, cậu bé nhấn mạnh nói: “Anh dùng tiền của bản thân mua, anh và mẹ làm nhân viên rửa xe, anh đã rửa rất chăm chỉ, ông chủ đã đưa cho anh mười tệ tiền lương.”
“Đều bị anh đem đi mua xoài rồi, tổng cộng có bốn quả, đặc biệt mang cho các em đó.” Mười tệ của Triệu Nhất Dương chỉ mua được bốn quả xoài, nhưng ở đây có bốn anh em, cậu bé muốn đem tất cả xoài chia cho toàn bộ các anh em, để cho mỗi người đều có thể ăn được đồ ăn ngon mà cậu bé đã mua bằng số tiền lần đầu tiên làm việc kiếm được.
Triệu Nhất Dương lấy ba quả trong đó chia cho ba người, quả cuối cùng còn dư lại ở trong túi định để lại cho Chu Tử Dục đang tắm.
“Ăn nhanh đi, ngọt lắm đó.”
Niệm Niệm không nhận lấy quả xoài, cô bé nắm chặt chiếc túi nhỏ của mình, tiền mà anh ấy kiếm được đều mua trái cây cho các bạn nhỏ, nhưng tiền cô bé kiếm được vẫn chưa mua gì, vì phải giữ lại để mua túi xách cho mẹ.
Cô bé không thể mua cái gì cho nhóm bạn nhỏ.
Quả xoài ở trước mặt này, Niệm Niệm không thể ăn.
“Anh ăn đi.” Niệm Niệm đẩy xoài lại cho Triệu Nhất Dương: “Em không thích ăn xoài.”
Triệu Nhất Dương nghe Niệm Niệm nói không thích ăn, liền nói: “Vậy anh ăn nha, lần sau anh sẽ mua cho em đồ em thích ăn.”
Nghe cậu bé nói như vậy, Niệm Niệm buông lỏng ngón tay đang che chiếc túi nhỏ.
Hay là cô bé lấy ra mười tệ mua đồ ăn ngon cho nhóm bạn nhỏ ăn, còn dư lại bốn mươi tệ toàn bộ đều để mua túi xách cho mẹ.
Khương Húc ở bên kia đang gặm xoài, Chu Tử Ngải không biết cách lột xoài, cô bé nhờ giúp đỡ nói: “Chị Niệm Niệm, em không biết lột, chị giúp em được không?”
So với đám con trai, Chu Tư Ngải càng thích chơi với chị gái thơm tho hơn, người đầu tiên cô bé muốn nhờ giúp đỡ cũng là cô.
Niệm Niệm giúp cô bé lột lớp vỏ xoài xuống, nhìn thấy tay của bản thân đã bị bẩn, cô bé liền trực tiếp cầm quả xoài đã được lột xong cho Chu Tử Ngải ăn, hai cô bé ghé vào một chỗ, một người đút, một người ăn, hai cậu bé khác cũng ngồi bên cạnh họ cúi đầu gặm xoài, hình ảnh nhìn vô cùng hài hòa.
Vì để có đầy đủ tư liệu sống cho chương trình, tổ chương trình sẽ quay một số hình ảnh mà họ cảm thấy có ích sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp vào buổi tối và trước khi bắt đầu phát sóng buổi sáng khi cần thiết, những hình ảnh chưa từng xuất hiện trong phát sóng trực tiếp, đến lúc đó sẽ được biên tập lại, các khán giả sẽ nhìn thấy thông qua hình thức phát sóng trên tivi.
Từ khi các bé lén lút chạy vào trong sân chơi, tổ chương trình đã bắt đầu quay chúng.
Cố Ngải Phỉ giúp Chu Tử Dục tắm xong đúng đúng lúc này ra ngoài tìm Chu Tử Ngải, khi nhìn thấy Niệm Niệm đang đút xoài cho Chu Tử Ngải, Cố Ngải Phỉ hoảng sợ kêu một tiếng: “Tử Ngải.”
Các bạn nhỏ bị dọa giật mình.
Niệm Niệm lúc này cũng phát hiện ra điều không đúng, Chu Tử Ngải lúc này vừa ăn xong xoài, đôi môi trở nên sưng tấy, trên mặt còn xuất hiện mấy vết li ti màu đỏ, cô bé khó chịu nắm lấy tay của Niệm Niệm, âm thanh nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: “Chị, em khó chịu quá.”
Nhân viên công tác ở bên cạnh cũng phát hiện điều không đúng, trước tiên chạy ra bên ngoài đi gọi bác sĩ, tổ chương trình vì an toàn cho nên mỗi lần quay phim đều có bác sĩ chuyên môn và xe cứu thương đi theo, để đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Cố Ngải Phỉ chạy đến ôm lấy Chu Tử Ngải, sắc mặt Chu Tử Ngải có chút trắng bệch, các bé ở một bên đã bị dọa sợ.
Mãi cho đến một tiếng sau đó, Chu Tử Ngải ngủ thiếp đi, tim của tất cả mọi người mới thả lỏng một chút.
Thì ra Chu Tử Ngải bị dị ứng với xoài, dẫn đến triệu chứng phát ban, may mà chỉ là dị ứng nhẹ, bác sĩ còn tiến hành điều trị nhanh chóng.
Cố Ngải Phỉ nhìn dáng vẻ của con gái cảm thấy vô cùng đau khổ.
Triệu Nhất Dương khóc nói xin lỗi: “Dì Cố, con xin lỗi.”
Hai đứa bé khác bị dọa sợ cũng đi theo Triệu Nhất Dương xin lỗi Cố Ngải Phỉ.
“Không sao, Tử Ngải đã không sao rồi.”
Cố Ngải Phỉ dừng một chút, sau đó xoa đầu Niệm Niệm nói: “Niệm Niệm, lần này dì không trách con.”
Cố Ngải Phỉ biết, Tử Ngải luôn rất ngoan và hiểu chuyện, trước đây khi có người lấy xoài cho con bé ăn, con bé đều sẽ từ chối, vì mỗi lần ăn xoài con bé đều sẽ có triệu chứng dị ứng nhẹ, nhưng lần này Tử Ngải lại ăn xoài do Giang Niệm Niệm đút cho con bé.
Cô Ngải Phỉ thực ra không thích đứa bé Giang Niệm Niệm này, có lẽ là vì cô bé là con gái của Thẩm Minh Dữu, cũng có lẽ là vì Cố Ngải Phỉ biết tương lai của cô bé, Giang Niệm Niệm bốn tuổi sẽ mắc bệnh tự kỷ, đến nay Giang Niệm Niệm cũng sắp tròn bốn tuổi rồi, e là đã có khuynh hướng tự kỷ.
Cả ngày quay chương trình, người lớn nói chuyện với cô bé nhưng cô bé đều hờ hững, các bạn nhỏ muốn chơi cùng cô bé cũng không tình nguyện.
Đứa bé như vậy, Cố Ngải Phỉ không muốn nhìn thấy con gái mình chơi cùng với cô bé.
Giống như chuyện quả xoài lần này, Tử Ngải từ chối ăn xoài nhưng Giang Niệm Niệm có khuynh hướng tự kỷ lại khăng khăng cố chấp, Tử Ngải không muốn ăn nhưng cô bé vẫn nhất định đút cho cô ăn.
Nhưng Cố Ngải Phỉ sẽ không tính toán với một đứa trẻ.
Cô ta nhìn Niệm Niệm nói: “Sau này con nhất định phải nhớ, em Tử Ngải bị dị ứng với xoài, nhất định không được lấy xoài cho em ăn, biết không?”
Niệm Niệm không nháy mắt nhìn Cố Ngải Phỉ, trong mắt cô bé có chút oan ức, có chút buồn.
Niệm Niệm vừa định gật đầu nói cô bé biết rồi, sau này cũng sẽ không đút xoài cho em ăn nữa, nhưng vào lúc này, mẹ đột nhiên kéo cô bé vào lòng ôm.
Cô bé nghe thấy mẹ nói với dì kia: “Đợi một chút, cô Cố vừa nói, cô không trách Niệm Niệm, nhưng tôi muốn hỏi, nếu như cô trách Niệm Niệm vậy thì cô muốn trách con bé cái gì.”
Khi Thẩm Minh Dữu nghe thấy Cố Ngải Phỉ nói câu không trách Niệm Niệm, lông mày cô lập tức nhíu lại.
Cố Ngải Phỉ nghe thấy giọng chất vấn của Thẩm Minh Dữu, trong lòng nhất thời cũng có chút tức giận: “Niệm Niệm cho Tử Ngải ăn xoài, hại Tử Ngải bị dị ứng, tôi làm một người mẹ lo lắng cho con lẽ nào có gì sai sao?”
“Lo lắng cho con đương nhiên không sai, nhưng ngọn nguồn chuyện này phải làm rõ ràng.”
Thẩm Minh Dữu nhìn Khương Húc ở một bên: “Húc Húc, con có thể nói cho dì biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Thẩm Minh Dữu đã biết xoài là do Triệu Nhất Dương mua, bây giờ Triệu Nhất Dương sợ ở một bên khóc sưng cả hai mắt, cô cũng không tiện hỏi cậu bé cái gì.
Thẩm Minh Dữu hỏi: “Húc Húc, con biết xoài là do ai mua không?”
“Là anh Triệu.” Khương Húc trả lời.
Chung Dao đứng ở bên cạnh Triệu Nhất Dương nhìn Thẩm Minh Dữu một cái, Triệu Nhất Dương vừa ngừng khóc vành mắt đã lập tức đỏ lên.
“Nhất Dương đừng sợ, dì chỉ hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra mà thôi, dì biết con lấy tiền bản thân làm việc kiếm được mua xoài cho các anh em ăn, con là một đứa bé tốt, dì thấy con rất giỏi.”
Triệu Nhất Dương nói: “Nhưng em bị dị ứng.”
“Cái này không trách con.”
Nhìn ánh mắt kiên định của dì Thẩm, trong lòng Triệu Nhất Dương dễ chịu hơn nhiều.
Thẩm Minh Dữu hỏi tiếp Khương Húc: “Vậy xoài mà Tử Ngải ăn sao lại ở trong tay của Niệm Niệm?”
“Dạ vì em Tử Ngải không biết lột, em ấy nói Niệm Niệm giúp em ấy lột vỏ, Niệm Niệm sợ tay của em ấy bị bẩn, sau khi lột xong liền đút xoài cho em ấy.”
“Vậy Tử Ngải có nói cô bé bị dị ứng với xoài, không thể ăn xoài không?”
“Không có, em Tử Ngải ăn rất vui vẻ, em ấy thích ăn xoài.”
Khi nghe đến đây, Cố Ngải Phỉ cuống cuồng nói: “Tử Ngải mới ba tuổi rưỡi, nó làm gì hiểu dị ứng là gì, người khác cho nó ăn cái gì thì nó ăn cái đó.”
“Cô nói đúng, đứa bé ba tuổi rưỡi không hiểu chuyện, cô là người lớn cũng không hiểu chuyện sao?” Thẩm Minh Dữu nhìn cô ta nói: “Chuyện Tử Ngải ăn xoài bị dị ứng, tại sao cô không nói trước với tổ chương trình, như vậy tổ chương trình mới có thể phòng bị trước, ngăn chặn xuất hiện những thứ như xoài có thể làm cho trẻ con bị dị ứng.”
“Thứ nhất cô không nói trước cho tổ chương trình biết, thứ hai cô không dạy cho Tử Ngải học cách từ chối khi có người cho cô bé ăn xoài và nói rõ ràng với người bên cạnh cô bé bị dị ứng, không thể ăn xoài.”
“Bây giờ xảy ra chuyện, cô Cố muốn trách bạn nhỏ đã mua xoài hay là người đã giúp Tử Ngải lột xoài? Chắc chắn trách ai cũng không hay lắm.”
Giữa người với người, dường như trời sinh tồn tại một loại từ trường nào đó, là hút nhau hay đẩy nhau chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Thẩm Minh Dữu không thích Cố Ngải Phỉ.
Đồng thời cô có thể cảm thấy được, Cố Ngải Phỉ cũng rất ghét cô.