"Được rồi, đừng nói nữa." Triệu Kỳ buồn bực nói: "Tôi đã bảo cô không được nói nhảm khắp nơi, nhưng cô vẫn tự tiện đưa ra quyết định rồi đăng nó lên mạng. Quan Tường, đừng cho rằng tôi không biết cô đang muốn gì, nói là trút giận giúp tôi, nhưng rõ ràng là cô đang giúp bản thân cô hả giận!"
"Tự giải quyết cho tốt!" Triệu Kỳ không rảnh để nói nhảm với Quan Tường, nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Quan Tường cảm thấy có hơi bất mãn, cho dù cô ta có động cơ ích kỷ, nhưng sự xui xẻo của Thẩm Minh Dữu lại tốt cho cả cô ta và Triệu Kỳ. Không phải Triệu Kỳ nên vui vẻ à, tại sao lại không vui, còn nói cô ta tự giải quyết cho tốt. Tại sao cô ta phải tự giải quyết tốt chứ?
Quan Tường không hiểu nên gọi lại, nhưng số điện thoại của Triệu Kỳ không còn liên lạc được nữa. Triệu Kỳ cau mày, tâm trạng vui vẻ ban đầu biến mất, thay vào đó cô ta bắt đầu lo lắng.
Triệu Kỳ bên kia rất hối hận vì sao mình lại tìm Quan Trường uống rượu. Cô ta lái xe cả đường về nhà, từ chỗ quản gia biết được Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm nói chuyện công việc tại thư phòng. Triệu Kỳ lập tức đến thư phòng tìm người.
Triệu Kỳ rất rõ ràng, Thẩm Minh Dữu bị mắng càng lợi hại, cuối cùng cắn trả đến trên người cô ta sẽ càng nhiều. Cô ta chỉ hy vọng có thể nhanh chóng sửa chữa.
Sau khi nói rõ mọi chuyện đã xảy ra, Triệu Kỳ đứng trước bàn làm việc cúi đầu xin lỗi: "Con thật sự không cố ý. Lúc đó con uống say, nên mới nói chuyện lung tung với Quan Tường, con không ngờ Quan Tường lại thêm mắm dặm muối, bịa ra một câu chuyện nhỏ lên mạng làm hại chị Minh Dữu bị mắng. Ba, con biết sai rồi, con sẽ xin lỗi chị Minh Dữu, cầu xin chị ấy tha thứ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT