Anh xoa đầu Niệm Niệm, hỏi: “Niệm Niệm, con muốn kiếm tiền làm gì vậy?” Gia đình chưa bao giờ keo kiệt chuyện đưa tiền tiêu vặt cho bé con này, cô bé muốn gì thì hầu như bất cứ lúc nào cũng có thể mua được. Anh thực sự không nghĩ ra rốt cuộc Niệm Niệm muốn kiếm tiền để làm gì.
Niệm Niệm trả lời: “Mua túi cho mẹ ạ.” Ngoài việc mua túi cho mẹ, còn có thể làm gì nữa chứ. Nhưng mà túi của mẹ thật sự quá đắt, Niệm Niệm vẫn có quá ít cách để kiếm tiền. thậm chí đến tận bây giờ còn chưa kiếm đủ tiền mua cái túi nào.
Thẩm Minh Dữu nghe được câu này sững sờ một lúc, cô biết Niệm Niệm hình như vẫn luôn tiết kiệm tiền. Có lần Giang Trầm nhờ cô bé chạy việc vặt, Niệm Niệm lập tức chặt đẹp, ba cô bé chỉ bảo lấy một đôi dép, mà cô bé trực tiếp đòi ba mình một ngàn tệ.
Bình thường Giang Trầm đều sẽ đồng ý yêu cầu của con gái mình, nếu Niệm Niệm đòi một ngàn tệ, anh cũng sẽ cho cô một ngàn tệ. Lúc đó Thẩm Minh Dữu còn cảm thấy như này không ổn lắm, nếu lần nào Giang Trầm cũng thỏa mãn bất cứ điều kiện gì của Niệm Niệm thì có lẽ Niệm Niệm sẽ cảm thấy kiếm tiền là một việc rất dễ dàng, điều này không có lợi cho việc hình thành khái niệm đúng về tiền bạc cho đứa trẻ.
Đến tận bây giờ Thẩm Minh Dữu mới biết, số tiền mà Niệm Niệm phải “trăm cay nghìn đắng” mới tiết kiệm được, hóa ra được dùng để mua túi cho cô.
Thẩm Minh Dữu mỉm cười, vuốt mái tóc bị ba làm rối tung của Niệm Niệm, trong lòng thấy vô cùng cảm động.
Giang Trầm nghe thấy con gái nói vậy, lại thấy hơi kinh ngạc, nói: “Mua túi cho mẹ là nhiệm vụ của ba chứ, sao Niệm Niệm lại tranh thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play