Uông Vệ Cương hít một hơi: “Đúng, đẩy xong tôi hối hận, tôi muốn kéo anh ta lên, nhưng tôi không làm được…”
Nghe xong quá trình này, sắc mặt của Sở Nam và những người khác đều rất khó coi. Mặc dù bọn họ đều biết, đây chính là bản chất con người. Nhưng tâm trạng của bọn họ vẫn bị ảnh hưởng, rất thương tiếc cho Trương Đức Hồng.
Thường Vũ trầm giọng tiếp tục hỏi: “Vợ và hai con trai của Trương Đức Hồng cũng là do anh giết?”
Uông Vệ Cương cúi đầu, giọng nói không có chút thăng trầm, cũng không có cảm xúc: “Đúng, tôi lừa bọn họ, nói lão Trương nhận được điện thoại từ quê nhà, có chút chuyện cần về gấp. Yêu cầu mấy người bọn họ đi xe của tôi về một chuyến, chờ cả nhà đến đủ, cùng nhau lên mộ tổ tiên. Bọn họ không nghi ngờ gì, thu dọn đồ đạc rồi đi theo tôi. Gần đến quê nhà, tôi cho bọn họ uống một ít nước giải khát, trong đó có bỏ thêm thứ gì đó, uống xong bọn họ đều ngất đi…”
Sắc mặt các cảnh sát hình sự đều rất tệ, Sở Nam bình thản hỏi: “Tiền trúng xổ số và tiền tiết kiệm của nhà họ Trương đều bị anh lấy đi rồi? Tiền ở đâu? Dùng hết bao nhiêu?”
Uông Vệ Cương lắc đầu: “Lão Trương chỉ trúng năm trăm đồng, tôi lật tủ nhà anh ấy thấy tờ vé số… Tiền tiết kiệm tôi lấy đi, đều ở nhà, không dám dùng, cũng không đi gửi ngân hàng.”
Trong lúc nhất thời mọi người không biết nên nói gì, nên nói người này ngu hay xấu xa độc ác?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT