Cố Từ biết ý của Lâm Linh, cô không có ý trách mắng ai, chỉ là trong lúc nguy hiểm, cô sợ xảy ra chuyện thôi.
Anh ta suy nghĩ một chút, rồi nói: "Cô giáo, chuyện này quả thật bọn em suy nghĩ không kỹ. Em nghĩ, chúng ta thực sự không thể vội vã đến đó. Nhưng cũng không thể không quan tâm, nếu chẳng may có người đến hiện trường, trong trường hợp không biết tình hình mà lại bị điện giật, chẳng biết sẽ c.h.ế.t thêm bao nhiêu người nữa."
"Chúng ta có nên thông báo trước cho cơ quan điện lực địa phương, yêu cầu bọn họ cắt nguồn điện ở khu vực đó, rồi cử người đến hiện trường kiểm tra tình hình?"
Lâm Linh nói: "Cứ làm như vậy đi, phải cắt nguồn điện trước."
Sở Nam cũng vừa biết chuyện này, gần một năm nay, do thường xuyên thức khuya, sinh hoạt thất thường dẫn đến giấc ngủ kém, gần đây anh ấy đang uống thuốc để điều trị. Hôm qua, anh ấy đã uống thuốc có thành phần an thần, nên tối qua ngủ rất say. Có lẽ Trịnh Triều Sinh đã gọi anh ấy, nhưng anh ấy không tỉnh, nên cậu ấy chạy đi tìm đám người Cố Từ.
Nghe đến đây, anh ấy lập tức nói: "Tiểu Trịnh nói có chuyện xảy ra ở đó, có lẽ thực sự có chuyện. Vậy đi, tôi liên lạc với bạn học ở đây, nhờ bọn họ giúp đỡ liên lạc với cơ quan điện lực, cắt điện trước, rồi cử người đi kiểm tra, như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
Lúc này Lâm Linh đã nhận ra sự bồn chồn bất an của Trịnh Triều Sinh, cô nói: "Tiểu Trịnh, chúng ta sẽ còn phải cùng nhau phá án, cậu có ý tưởng gì, cảm nhận được gì, cứ nói thẳng ra, không cần gò bó bản thân phải đúng 100%."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play