Lâm Linh ném chiếc áo len của anh qua, nói: "Mau mặc lại quần áo đi, không được lại động tay động chân nữa, em phải lái xe rồi."
Lộ Hàn Xuyên cũng biết không thể tiếp tục, không thì ở trên xe anh sẽ làm điều mà Lâm Linh không thể chấp nhận. Cuối cùng anh chỉ là một con người, không phải thần tiên, làm sao có thể không phản ứng trong tình huống này được.
Anh không dám cử động lung tung, nghe theo yêu cầu của Lâm Linh, cài nút áo sơ mi lại, nhưng không mặc chiếc áo len lại.
Sau khi Lâm Linh lái xe đưa anh về nhà, hôm đó cô không đến nhà giáo sư Quách, cả hai cần phải nghỉ ngơi một chút. Nhưng Lộ Hàn Xuyên không vội, vì anh và Lâm Linh đều được nghỉ ba ngày, ngày mai bọn họ đã hẹn nhau cùng đi chơi.
Về đến nhà, giáo sư Quách như mọi khi đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, nghe thấy tiếng anh vào, ông chỉ nhìn nhanh mặt anh một lần rồi hỏi: "Chuyện với Tiểu Lâm có chút tiền triển?"
Lộ Hàn Xuyên khoác áo lông lên cánh tay, nghi ngờ hỏi: "Sao ông lại nói vậy?"
Giáo sư Quách đẩy đẩy kính: "Con tự soi gương mà xem, có gì mà không hiểu, coi thường trí thông minh của người khác à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT