Bà tự trách đến mức muốn rơi nước mắt, cảm thấy bản thân làm mẹ thực sự không đủ trách nhiệm. Nhưng bà vẫn nhớ lời dặn dò của Lộ Hàn Xuyên lúc nãy, cũng không kịp buồn nữa, vội vàng đi tìm quần áo, vội vàng mặc cho Lâm Linh.
Suốt quá trình Lâm Linh không có phản ứng gì, cũng không đổ mồ hôi, chỉ là da nóng, thở nặng, người cũng mềm nhũn.
Vài phút sau, Lộ Hàn Xuyên lại chạy lên, lúc này Diêu Ngọc Lan vẫn chưa kịp mặc áo khoác cho Lâm Linh.
Lộ Hàn Xuyên hơi vội, anh dùng chăn bọc lấy Lâm Linh, cúi người bế cô lên, nói với Diêu Ngọc Lan: "Mang theo quần áo, lên xe rồi mặc, xe cháu có điều hòa."
Nói xong, anh Lâm Linh cùng với chăn ra ngoài.
Lúc trời sáng Lâm Linh tỉnh dậy, trong phòng bốn phía đều là tường trắng, đối diện giường đơn là một chiếc sofa nhỏ, trên sàn nhà đặt hai chiếc ghế.
Ba mẹ cô cùng ngồi trên sô pha nhắm mắt, Lộ Hàn Xuyên lại ngồi trên ghế cách cô không xa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT