"Mình sẽ không vì chuyện này mà mắc bệnh Parkinson(1) đấy chứ.........." Sean tự đùa với mình, "A, Howard thân yêu, anh hãy cứ chờ tôi rời khỏi đây và dùng đôi tay run rẩy này ôm anh đi!"
Sean cố ý bắt chước giọng điệu của bà Mercy, sau khi nói xong lại tự mình thấy ớn muốn ọe!
"Được rồi, Hawkins.......... Nếu tôi còn có thể đi ra ngoài, còn có thể gặp lại anh.......... Tôi sẽ thật ngoan ngoãn, thật ngoan ngoãn ở lại bên anh, cho đến the end of the world.(2)"
Nói xong, Sean hít sâu một hơi, cong người lên, chuyển sang một đầu khác, tiếp tục công trình xoay đinh vĩ đại.
Nói thực thì lúc này anh rất nghi ngờ ngón trỏ và ngón cái trên bàn tay phải của mình liệu có phải đã sắp tàn phế hay không, anh cũng không biết mình có nên cảm ơn người đóng đinh cũng không đóng quá chặt, có lẽ người đó có nằm mơ cũng không nghĩ đến Sean sẽ dựa vào bàn tay không để vặn ra mười sáu cái đinh.
Trên thực tế là, khi Sean vặn lỏng được tám cái, anh thực sự đã mất kiên nhẫn, bắt đầu công cuộc đạp nắp hòm.
Âm thanh chấn động ngược trở lại khiến chính anh cảm thấy choáng váng hoa mắt, nhưng anh có thể cảm giác được quả thực cái nắp hòm đã bắt đầu lỏng ra, sau khi va chạm vài chục lần, anh đã thấp thoáng nhìn thấy khe hở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT