.
.
Vừa ăn sáng xong đã nghe tiếng mấy đứa trẻ con dưới lầu lớn tiếng gọi: “Tô Nam, Tô Nam, mau xuống chơi đi!”. Nhóc Tô Nam lập tức chạy ra ban công nhìn, nhoài người ra chào hỏi mấy đứa ở dưới.
Nhà tôi là căn hộ kiểu cũ, có bảy tầng, nhà tôi ở tầng ba, không cao cũng không thấp. Vì theo quy định bảy tầng trở lên mới phải trang bị thang máy, năm đó để tiết kiệm tiền, cái tên gian thương kia chỉ xây có bảy tầng, thế là không cần lắp thang máy. Kì thực vậy cũng tốt, nếu có thang máy, tôi ở tầng ba sẽ rất thiệt. Như chỗ phòng tôi đang ở bây giờ một thang hai nhà không có thang máy, lúc mua cũng rẻ hơn, mà phí quản lý đóng mỗi tháng cũng ít hơn tầm một nửa so với những tòa nhà cao tầng có thang máy.
Tôi ra ban công nhìn, dưới lầu là bốn năm thằng nhóc trạc tuổi Tô Nam. Đều là mấy đứa trong cùng khu, hơn nữa đều là bạn cùng lớp hoặc bên cạnh lớp Tô Nam, từ nhỏ đã chơi với nhau. Nhìn thấy là mấy đứa, tôi cũng yên tâm, đám nhóc thường chơi ở quanh đây, đã quen đến không thể quen hơn nữa, không sợ bọn chúng chạy mất đi đâu.
Tô Nam đáp: “Tớ xuống ngay đây!” Sau đó chạy ra cửa xỏ giày, xỏ xong lại chạy đến chỗ tôi bảo: “Ba, cho con ít tiền tiêu vặt, con muốn ra ngoài chơi với bạn.”
Ra ngoài là phải có tiền tiêu vặt? Sắp đến Tết rồi, tiền tiêu vặt làm gì? Không cần phải nói, chắc chắn là đi mua pháo. Rõ là Nhà nước cấm pháo đã nhiều năm mà sao cũng không cấm được. Hàng năm, cứ sắp đến Tết là mấy cửa hàng nhỏ chỗ nào cũng bán pháo hoa, mà việc đám con trai thích nhất cũng là bắn pháo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT