Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 9: Cái tên khốn chỉ biết đến chuyện của mình…


1 tháng

trướctiếp

Hôm nay, phó viện trưởng dẫn theo mấy đứa lính mới, nhìn cái là biết vừa mới tốt nghiệp đại học, đến viện chúng tôi thực tập. Sau đó còn phá lệ để lại một đứa ở khoa nhi chúng tôi, nói cái gì mà để giảm sức ép cho khoa nhi. Giảm sức ép á, tôi lại thấy là rước thêm phiền ấy. Bác sĩ nào mới ra trường cũng phải đi thực tập, nhưng mà cái bọn thực tập là cái bọn phiền phức nhất luôn.
Năm đó, lúc vừa ra trường đi thực tập tôi cứ phải gọi là nhiệt huyết dâng trào, cảm thấy mình đúng là nhân vật vĩ đại chẳng khác nào đấng cứu thế, nhưng nhờ sau đó chịu đựng đủ các loại đả kích lúc thực tập ba chìm bảy nổi nên giờ làm công việc của một bác sĩ mới vô cùng bình thản thế này. Làm bác sĩ thực tập, mẹ ôi, đấy thật không phải là công việc của con người mà, chẳng những không có lương, muốn đi thực tập ở bệnh viện tốt còn phải nộp tiền. Ngày nào cũng bận muốn chết mà lại chẳng biết bận cái gì.
Hồi đó tôi xem phim thấy bác sĩ rất là cool nên phát thệ sau này lớn lên nhất định phải làm bác sĩ, đã vậy còn phải làm bác sĩ nhi chuyên khám bệnh cho trẻ con cơ. Nhưng đợi tôi làm được bác sĩ rồi mới phát hiện, bác sĩ thật không phải việc cho con người làm, nhưng năm đó đã chọn cái nghiệp này rồi, tôi đây sẽ làm cho thật tốt.
Nhưng mà sự thật nó tàn nhẫn vô cùng, giống như bác sĩ nhi chúng tôi thực sự vất vả muốn chết. Bọn trẻ không biết nói gì, phụ huynh lại cứ thúc bách, lương còn thấp. Nhìn bác sĩ giờ nhiều, nhưng chia bình quân ra cũng rất thiếu. Căn cứ số liệu cho thấy, bình quân, năm người lớn thì có một bác sĩ, nhưng bác sĩ nhi thì tận mười sáu đứa nhỏ mới có một người. Bảo hiểm xã hội người lớn mỗi tháng đóng mấy trăm đồng, mà trẻ con một năm cũng chỉ có bảy mươi lăm đồng. Bệnh viện chúng tôi khoa khác đều có thể kiếm tiền, chỉ có khoa nhi cơ hồ luôn cần trợ cấp, cho nên chẳng có bác sĩ nào cam tâm tình nguyện về khoa này. Thế mới thấy bác sĩ nhi là nghề “tiền đồ rộng mở” đến mức nào.
Bệnh viện tôi đang làm là bệnh viện đa khoa, bệnh nhân nhi khoa cũng ít hơn nhiều so với bệnh viện chuyên khoa. Bây giờ bọn nhỏ cứ hở bệnh ra là cha mẹ chúng sẽ đưa ngay đi bệnh viện chuyên khoa nhồi cho nơi đó chật ních, chúng tôi ở đây cũng ung dung thoải mái hơn. Không tin thì đi bệnh viện nhi mà xem, vừa vào là sẽ nghe được đủ loại quỷ khóc lang gào, bọn nhỏ quần ma loạn vũ, bác sĩ nhi ở đó cứ gọi là bận đến cơm cũng chẳng có thời gian mà ăn.
Cậu thực tập sinh này vô cùng đẹp trai, trông rất là thuận mắt, nhưng tên cậu ta tôi lại không ưa được. Tôi đã nói rồi, bởi không thích Hàn Quốc nên cứ cái gì dính dáng đến họ Hàn với họ Kim là tôi thấy khó chịu, cậu này lại tên Hàn Phong. Tên thì dễ nghe, diện mạo cũng không tồi, đi làm còn lái BMW rất là phong cách, khá được đám y tá yêu thích, nhưng đối với tôi mà nói, người như vậy căn bản là một vị đại thiếu gia, hoàn toàn chẳng biết đến khó khăn trong cuộc đời, làm bác sĩ hẳn cũng chỉ để mạ vàng lên danh thiếp vậy thôi. Thế nên tôi bảo cậu ta không có việc gì thì cứ tìm nữ bác sĩ họ Trần kia đi, nhưng cậu này cứ luôn thích lẽo đẽo theo tôi, thậm chí lúc đi WC cũng thích đi cùng.
“Uầy, bác sĩ Tô, ch*m anh to thật đấy.” Lúc đi tiểu nghe được có người bên cạnh khen ch*m mình, nhất thời tính kiêu ngạo của tôi lại bành trướng lên. Chẳng lẽ thằng cu này không phát hiện ra lúc tôi đi tiểu chưa từng có ai dám đứng cạnh sao, cu cậu này thật rất là can đảm đấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp