[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Cô nhìn Lục Tư Đình, khen anh cũng có nghĩa là khen cô có mắt nhìn đây mà, Bạch Vân lập tức đắc ý đáp: "Đương nhiên rồi!"

Lúc chiều, Thẩm Quyên còn lo rằng cuộc hôn nhân chớp nhoáng này của cô có vấn đề gì hay không. Nhưng sau khi nhìn thấy Lục Tư Đình, Thẩm Quyên đã thay đổi suy nghĩ. Sau khi biết được Lục Tư Đình ưu tú như vậy, bà không còn gì để nói nữa.

Bạch Vân lột quýt ra rồi đưa cho Thẩm Quyên một nửa, cô nhỏ giọng nói: "Mẹ, con cảm thấy tay nghề nấu nướng của anh ấy chắc chắn không tệ, người đàn ông của gia đình tốt như thế này, mắt nhìn của con không tệ chứ!"

"Con quỷ này lanh lắm."

Thẩm Quyên cười búng trán con gái một cái.

Cơm đã chín, Lục Tư Đình làm thêm vài món xào nữa là được.

Thẩm Quyên đã vào phòng ngủ lặng lẽ nói chuyện với Bạch Diệu Thiên rồi.

Trong lúc rảnh rỗi, thi thoảng Bạch Vân lại lượn lờ trước cửa nhà bếp. Thấy Lục Tư Đình đã nấu xong, món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, cô không khỏi tán dương anh.

"Woa, thơm quá!"

Khóe miệng Lục Tư Đình hơi cong lên, lát sau anh lại hạ xuống. Bình thường anh vốn là người nói năng thận trọng, nhưng hôm nay hình như anh đã nở nụ cười rất nhiều lần thì phải, động tác nấu cơm cũng nhanh hơn đôi chút.

Cơm nước đã nấu xong, Bạch Vân phụ giúp bưng đồ ăn ra, sau đó gằn giọng gọi một tiếng: "Cha mẹ, ra ăn cơm thôi! Tay nghề của Lục Tư Đình giỏi lắm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!"

Sáu món mặn một món canh, chỉ là những món đơn giản thôi nhưng Lục Tư Đình lại nấu ra được mùi vị rất khác biệt.

Thẩm Quyên hơi ngượng ngùng nói: "Con xem, hôm nay đây là lần đầu tiên Tiểu Lục đến nhà mà lại để con nấu cho mọi người một bàn đầy món ăn thế này."

Lục Tư Đình nói: "Không sao đâu dì, con chỉ tùy tiện nấu một chút thôi. Lần sau có cơ hội, hy vọng con được nếm thử tay nghề của dì."

"Ôi, được được được!"

Khỏi phải nói Thẩm Quyên vui vẻ cỡ nào, bà vội vàng bảo: "Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi, chúng ta là người một nhà cả, đừng khách khí làm gì! Mau ăn đi."

Bạch Diệu Thiên cũng âm thầm gật đầu, ông cảm thấy đứa con rể này không tồi.

Ông định lấy rượu ra uống vài ly với Lục Tư Đình nhưng mà Lục Tư Đình còn phải lái xe nữa nên anh đã khéo léo từ chối.

Con rể còn có xe riêng nữa ư?

Bạch Diệu Thiên càng hài lòng hơn.

Lúc mọi người đang ăn cơm được một nửa thì tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hành lang, sau đó dừng lại trước cửa nhà bọn họ.

Tiếp đến, cửa nhà không đóng chặt bị đẩy ra, một người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi tới, mắng bọn họ rằng: "Thẩm Quyên! Rốt cuộc nhà bà có ý gì đây?"

"Đều là hàng xóm cùng quê cả, có cần phải chơi đùa người khác như vậy không? Không phải hôm qua các người đã đồng ý đi xem mắt rồi sao, sao thế, đổi ý rồi à?"

Hồng Mai là bà mai nổi danh gần đây, từng se duyên cho rất nhiều người trẻ tuổi. Dáng người bà ta đẫy đà, hai má trắng hồng đỏ ửng lên vì cơn tức giận.

Bà ta nhìn bữa tối phong phú của cái nhà này, rồi lại nghĩ đến chuyện mình vừa bị người ta chửi như chó nên nổi trận lôi đình, hét lên rằng: "Mấy người đúng là chẳng có nhân tính gì cả! Coi như các người đột nhiên không muốn đi nữa đi, dù gì cũng phải nói cho tôi biết một tiếng chứ? Tôi không biết, nhà trai cũng không biết, mấy người khiến con trai nhà người ta phải chờ ở nhà hàng, chờ con gái nhà mấy người hết mấy tiếng đồng hồ đấy, chơi đùa người khác như thế không hay lắm đâu nhỉ!"

Nhất thời bốn người trên bàn đều ngẩn người ra.

Lục Tư Đình nhìn người phụ nữ xa lạ này, trong lòng thoáng xuất hiện cảm giác không lành.

Lúc này Bạch Vân đã nghe rõ mọi chuyện rồi, cô còn tưởng dì Hồng Mai nhầm gì đó nên đứng lên nói: "Dì Hồng Mai, dì nhầm gì đó rồi nhỉ, hôm nay cháu đi xem mắt rồi, hơn nữa còn đi lĩnh chứng với đối tượng xem mắt luôn đây này."

Lĩnh chứng?

Vậy sao người ta lại đến nói với bà ta là bị leo cây chứ?

Nhất thời Hồng Mai cũng nghệt mặt ra.

Bạch Vân hất cằm với Lục Tư Đình một cái, ngỏ ý bảo bà ta nhìn mà xem.

Hồng Mai nhìn theo hướng của Bạch Vân, trông thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai.

Vừa nãy bà ta tức giận quá nên không phát hiện ra rằng trong nhà Thẩm Quyên đột nhiên xuất hiện một chàng trai tuấn tú xa lạ.

Hồng Mai nghi ngờ hỏi: "Chàng trai này là ai thế, ngoại hình ưa nhìn thế này, có đối tượng chưa?"

Bạch Vân lập tức cảm thấy mọi chuyện không ổn cho lắm, cô nghĩ đến chuyện hôm nay mình nhìn thấy hai người đàn ông trong nhà hàng, trong lòng như thấp thỏm nhận ra điều gì đó.

Chẳng lẽ người đàn ông mặc quần áo màu đen, cao một mét bảy lăm đó mới là đối tượng mà dì Hồng Mai giới thiệu cho mình.

Nhưng theo cách nói của Hồng Mai thì người đàn ông kia không giống cho lắm nên Bạch Vân mới nghĩ đối tượng xem mắt của cô là Lục Tư Đình người phù hợp với mọi điều kiện kia.

Nếu không thì Hồng Mai phải nhận ra Lục Tư Đình rồi chứ.

Bạch Vân có chút rối rắm, cô nên làm gì bây giờ nhỉ, cô đã đăng ký kết hôn với Lục Tư Đình, hơn nữa cô cũng thấy rất hài lòng.

Lục Tư Đình cũng nghi hoặc, nghe cuộc trò chuyện của mấy người này, anh lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

"Bạch Vân, người mà dì giới thiệu cho cháu quả thật không phải vị này."

Trong lúc tất cả mọi người đang ngây ngốc, Lục Tư Đình bình tĩnh cất lời.

Lần này, ngay cả Thẩm Quyên với Bạch Diệu Thiên cũng ngẩn người ra.

Hồng Mai cẩn thận quan sát Lục Tư Đình, sau khi chắc chắn mình không quen biết chàng trai này, bà ta mới lên tiếng: "Đã bảo là hôm nay người mà tôi giới thiệu cho mấy người mặc đồ đen, mấy người quên rồi sao? Mấy người xem xem chàng trai này mặc đồ màu gì, đây đâu phải màu đen đâu."

Đúng vậy, Lục Tư Đình mặc đồ màu xám tro, quả thật không phải màu đen.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang Bạch Vân.

Ngay cả Lục Tư Đình cũng len lén nhìn cô.

Bạch Vân hơi khó xử, cô vội vàng giải thích: "Mẹ, dì Hồng Mai, hai người đã nói với con là gia cảnh nhà trai không tệ, có phải mọi người đã bảo anh ta cao trên một mét tám, ngoại hình rất ưa nhìn, điều kiện gia đình cũng không tồi không?"

"Đúng vậy, mẹ nhớ chị Mai đã nói với mẹ như thế." Thẩm Quyên nghĩ ngợi một chút rồi khẳng định là vậy.

Duy chỉ có Hồng Mai đứng đó định mở miệng nhưng bị Thẩm Quyên cắt lời, câu nói như mắc kẹt trong cổ họng, nói không được mà không nói cũng không được.

Bà ta làm mai nhiều năm vậy rồi, đây là thói quen của bà ta, bình thường hay khen hai bên một phen.

Chàng trai mà bà ta giới thiệu kia bảo mình cao một mét bảy lăm, bốn bỏ năm làm tròn thì không phải cao một mét tám à?

Ngoại hình phúc hậu, ngũ quan dễ nhìn, cũng không phải dạng dở dở ương ương gì, vậy thì bảo ngoại hình ưa nhìn cũng đúng mà?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp