[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 12


1 tháng

trướctiếp

Dẫu cho nhà họ Lục không quan tâm hoàn cảnh gia đình nhà gái hay ngoại hình ra sao gì đó, nhưng những điều cơ bản nhất, tính cách và nhân phẩm kiểu gì cũng phải ổn, tam quan đứng đắn chính trực.

Cứ như vậy, hai bên đều phải chọn lựa, mà không phải lúc nào Lục Tư Đình cũng rảnh rỗi đi xem mắt. Cho nên, người nhà họ Lục đều vô cùng vui mừng trước sự xuất hiện của Bạch Vân, rất thân thiện với cô.

"Em dâu, em đi làm ở đâu vậy?"

"Em làm việc ở bưu điện, mỗi ngày chỉ viết thư cho mọi người, công việc khá là nhẹ nhàng."

Bạch Vân trả lời một cách khéo léo hợp tình.

Muốn đi làm ở bưu điện, ít nhất phải tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng phải biết viết chữ, đây là một công việc khá ổn.

Lục Chính Hoa âm thầm gật đầu, cảm thấy công việc này rất thích hợp với các cô gái.

Lục Tư Dĩnh khen ngợi: "Em dâu giỏi quá, nếu viết thư cho mọi người vậy chắc chắn là em viết chữ rất đẹp đó ha."

"Chữ ví như người, vợ Tư Đình xinh đẹp như vậy, chữ viết có lẽ cũng đẹp lắm." Hoàng Nguyệt Nha lại khen tiếp.

Khóe miệng Lục Tư Đình hơi nhếch lên, người khác khen vợ mình, anh cũng rất vui vẻ: "Chữ có đẹp hay không cũng không quan trọng, người cũng đã đủ đẹp rồi."

Lục Chính Hoa vừa rồi còn rất nghiêm túc, bấy giờ cũng gật gù tỏ vẻ đồng tình.

Không ngờ rằng, mọi người trong nhà họ lại giỏi khen ngợi người khác đến vậy.

Cho dù là người có da mặt dày như Bạch Vân, lúc này đây cũng thấy hơi ngượng ngùng.

"Cũng tạm được thôi, thật ra em cũng không giỏi lắm đâu."

Bạch Vân có chút ngại ngùng nói: "Em tự tìm được công việc đó, nhưng bình thường thì không biết làm việc nhà, cũng không xuống bếp, nấu cơm rất khó ăn." Cô phải nhắc trước như thế, chờ một chốc sau, cô có không xuống bếp giúp đỡ thì mong mọi người cũng đừng quá ngạc nhiên.

Cô sợ mình nấu ra thứ gì đó hắc ám, đầu độc nhà chồng mất!

Người nhà họ Lục thì không để ý lắm, không biết làm việc nhà thì sao chứ?

Chẳng phải Lục Tư Đình biết là được à, hai vợ chồng chỉ cần một người biết là đủ rồi.

Hiện giờ, các cô con gái của những gia đình giàu có đều được nuông chiều từ nhỏ, mười ngón tay không chạm nước.

Bạch Vân có thế thì cũng không lạ, tuy rằng không biết làm việc nhà, nhưng bản thân Lục Tư Đình cũng biết làm mà.

Cô gái trẻ không biết làm việc nhà, nhưng bù lại ngoại hình xinh đẹp, còn rất biết nói chuyện hàn huyên, lần đầu tiên đến nhà Lục Tư Đình đã tán gẫu rất vui vẻ với mọi người.

"Nếu hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, vậy nên tổ chức đám cưới sớm chút nhé, nếu không thì trì hoãn thời gian lâu quá, người ngoài sẽ đồn đãi đấy."

"Mẹ, tối hôm qua chúng con đã bàn bạc cả rồi, quyết định tổ chức vào tháng sau, trong tháng này chúng con sẽ đặt mua những thứ cần thiết cho đám cưới."

Một tháng cũng được.

Mặc dù hơi gấp gáp chút, nhưng những thứ nên có thì bọn họ cũng sẽ không để Bạch Vân thiệt thòi.

Lục Chính Hoa gật đầu, nói: "Được, một tháng là vừa đủ rồi, tuy thời gian hơi gấp gáp đôi chút, nhưng những thứ nên có thì chúng ta vẫn phải chuẩn bị, không thể để người ta thiệt thòi."

"Đúng vậy, kết hôn chính là chuyện lớn, bọn em phải lo liệu thật cẩn thận chu đáo đó." Lục Tư Dĩnh nói.

Được người nhà Lục Tư Đình quan tâm chú ý như vậy, nói không cảm động là nói dối.

Bạch Vân mỉm cười, một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

Bọn họ ăn bữa trưa tại nhà.

Rất thịnh soạn, tám món ăn nóng, bốn món ăn nguội, có cả món chè (*) và một món canh mặn.

(*) Nguyên văn "Canh ngọt" (甜汤): Cách gọi chung cho món chè, hoặc đồ tráng miệng có nước súp.

Trong lúc đó, Lục Tư Đình cũng vào bếp giúp mẹ, nhân tiện nói rõ chuyện nhầm lẫn trong buổi xem mắt, rồi lại hỏi han về đối tượng xem mắt ban đầu, bấy giờ mới biết được, thời gian gần đây, đối tượng xem mắt ban đầu đã giảm cân, không có đủ chất dinh dưỡng, cho nên trước khi ra ngoài thì đã ngất xỉu trước cửa nhà, được đưa đến bệnh viện.

Chính vì vậy mới có sự nhầm lẫn kì lạ như thế.

Đúng là rất trùng hợp.

Lục Tư Đình càng muốn nói, đây là duyên phận giữa anh và Bạch Vân.

Lục Tư Dĩnh đang trò chuyện với Bạch Vân ở ngoài.

Lục Tư Dĩnh rất dẻo miệng hay nói, biết rất nhiều thứ, nói chuyện giết thì giờ làm cho người khác cảm thấy thoải mái, thả lỏng một cách vô cùng tự nhiên.

"Ăn cơm thôi, mọi người mau vào ngồi đi."

Bữa trưa rất thịnh soạn, Lục Tư Đình vẫn luôn chăm nom quan tâm đến Bạch Vân trong suốt bữa ăn.

Sau khi ăn xong, hai người lại đi dạo xung quanh đó, mãi đến tối Lục Tư Đình mới đưa Bạch Vân về nhà.

Do chuyện đi xem mắt nên Bạch Vân đã xin nghỉ vài hôm, ngày mai sẽ đi làm trở lại.

Điều này có nghĩa là hai người họ sẽ không thể gặp nhau vào ban ngày được.

Lục Tư Đình đưa Bạch Vân xuống dưới tầng, lại có chút không nỡ để cô đi, vì thế mở miệng hỏi: "Đúng rồi, trang phục cưới chúng ta mặc trong đám cưới ấy, em có yêu cầu gì không?"

Thời đại này, các bộ đồ cưới cũng không chênh lệch nhau là bao, khá là sêm sêm, Bạch Vân cũng chưa xem được nhiều mẫu lắm, không biết nói thế nào.

Lục Tư Đình bèn bảo tiếp: "Thế này nhé, hai hôm nữa anh sẽ liên hệ với tiệm chụp ảnh một chút, ở đó họ cũng có đồ cưới, anh đưa em qua thử một lần luôn."

"Được." Bạch Vân đồng ý ngay.

Trời đã tối, dù vẫn còn luyến tiếc trong lòng nhưng Bạch Vân biết, mình phải về nhà thôi.

Lục Tư Đình cũng còn nhiều việc ở đơn vị, lần này ra ngoài xem mắt, phó tiểu đoàn trưởng đã phải tạm thời tiếp quản chuyện trong doanh trại thay anh.

Bận rộn hai ngày, Lục Tư Đình gần như đã hoàn thành xong xuôi mọi việc ở doanh trại, hôm nay lập tức chuẩn bị lái xe đi ra ngoài.

Anh tìm trên xe cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một mảnh giấy nhỏ, trên đó là số điện thoại của nơi chuyên đảm nhận làm tiệc do một người bạn giới thiệu cho anh.

Việc kết hôn chỉ có một lần trong đời, mặc dù thời gian có hơi gấp, nhưng những thứ khác, Lục Tư Đình sẽ không làm qua loa.

Anh muốn dành cho Bạch Vân một đám cưới thật trọn vẹn.

Chọn bàn tiệc cưới cỡ lớn nhất, đặt ở nhà hàng rộng nhất gần đó, bao toàn bộ nhà hàng trong một ngày, đến lúc ấy, họ hàng nhà họ Lục và nhà họ Bạch đều sẽ đến, nếu không bao trọn nhà hàng thì Lục Tư Đình sợ sẽ không đủ chỗ ngồi.

Xác định rõ thời gian và địa điểm xong xuôi, Lục Tư Đình mới lái xe đến bưu điện.

Gần trưa, Bạch Vân cũng đang chuẩn bị tan làm về nhà ăn cơm, lúc Lục Tư Đình đến, cô còn có hơi bất ngờ.

"Gần đây có nhà hàng khá ổn, hôm nay chúng ta đi ăn ở đó nhé."

Lục Tư Đình đưa Bạch Vân đến thẳng nhà hàng.

Lên xe, Bạch Vân vẫn còn hơi nghi ngờ, hỏi: "Hôm nay anh đến làm gì vậy, ở đơn vị không bận sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp