[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 10


1 tháng

trướctiếp

Lúc tỉnh lại, Bạch Vân nhìn thấy ánh nắng màu vàng chói chang.

Cô dụi mắt một cái, rồi nhìn sang chỗ cạnh mình, nơi đó không còn người nữa rồi.

Hình như có tiếng nói chuyện ở bên ngoài, Bạch Vân mặc bộ đồ ngủ hình con gấu đi ra, trong phòng khách không có ai nhưng trong nhà bếp lại rất ồn ào.

Bạch Vân đi tới, phát hiện Lục Tư Đình đang làm đồ ăn sáng.

Thẩm Quyên dọn phòng xong rồi đi ra, thấy con gái đứng sững sờ trước nhà bếp, lúc đi ngang qua bà kéo Bạch Vân đi.

"Con nhìn con đi, dù gì cũng là vợ của người ta rồi, bây giờ mới là ngày thứ hai nhỉ. Con ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, phải để cho Tiểu Lục nhà người ta nấu cơm cho nhà mình, lúc này con định giả vờ giả vịt gì nữa chứ? Vậy thì sao tạo ấn tượng tốt với người ta được!"

Thẩm Quyên nói rồi nhìn nhà bếp một chút, sau khi chắc chắn Lục Tư Đình không nghe thấy, bà mới kéo áo của con gái, chê bai nói: "Mới ngủ dậy mà không chịu đi rửa mặt mau đi, rồi tới giúp Tiểu Lục, lau mắt của con đi kìa!"

"Ha ha, mẹ ơi, bây giờ con đi rửa mặt liền đây."

Bạch Vân cười híp mắt bỏ cái tay đang giữ áo mình của Thẩm Quyên, rửa mặt thì được nhưng nấu ăn gì chứ, cô coi như không nghe thấy có được không nhỉ.

Nấu cơm à?

Không thể nào, cả đời này cũng không thể!

Bạch Vân vờ như mình không nghe thấy, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Sau khi rửa mặt xong đi ra, Lục Tư Đình đã nấu cơm xong, Thẩm Quyên thì giúp đỡ xới cơm.

Bữa sáng cũng rất phong phú, có cháo, có bánh bí đỏ, trứng hấp, bánh quẩy, còn có hai món rau xào đơn giản nữa.

Bạch Vân ngồi xuống, cô ăn bánh bí đỏ trước, đôi mắt sáng rực lên.

"Woa, bánh này ngon ghê, vừa thơm vừa mềm nhưng lại không ngọt gắt."

"Trứng hấp này cũng ngon thật!"

"Mẹ, mẹ nếu thử món rau cải này đi, cực kỳ ngon luôn!"

Bạch Vân ăn cơm, từ đầu đến cuối cô đều khen Lục Tư Đình rất nhiều, cứ luyên thuyên mãi nhưng cũng không trễ nãi việc ăn cơm.

Bạch Diệu Thiên phải đi làm nên rời đi trước, vậy nên ông chỉ cầm lấy hai cái bánh bao rồi đi ngay.

Thế là một bàn đồ ăn sáng phong phú này chỉ có ba người ngồi ăn mà thôi.

Ăn sáng xong, Bạch Vân trang điểm đơn giản rồi lại chọn một bộ đồ trẻ trung tao nhã để thay.

Hai bím tóc buộc hai bên, mặc dù chỉ là bím tóc đơn giản nhưng Bạch Vân cũng có chút ý đồ, cô không bện tóc như mọi khi.

Bím tóc xương cá thoạt nhìn trông rất đẹp mắt, nếu kéo nhẹ ra một chút thì sẽ mang đến cảm giác rối bù. Sau đó cô cẩn thận kiểm tra lại rồi chừa hai sợi tóc mai hai bên để mặt mình trông thanh thoát hơn.

Sau cùng, cô xịt ít keo để cố định nếp tóc là xong.

Suốt quá trình đó, Lục Tư Đình không hề lên tiếng thúc giục, trái lại lúc Bạch Vân đi tìm kẹp tóc, anh còn giúp đỡ đưa vài cái cho cô nữa.

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Bạch Vân chuẩn bị xong, cô kéo cánh tay của Lục Tư Đình, chuẩn bị về nhà cùng anh.

Lục Tư Đình không khỏi ngắm nhìn cô, vừa thục nữ vừa xinh đẹp, hình như trông hơi khác so với ngày hôm qua.

Bạch Vân nhạy bén nhận ra ánh mắt của Lục Tư Đình, trong quãng đường ngắn ngủi đi xuống lầu này, anh đã nhìn cô không dưới bảy lần.

Tuy rằng cô biết mình trời sinh xinh đẹp, nhưng cũng cần phải để ý cách ăn mặc, như vậy thì trông sẽ đẹp hơn nhiều nữa.

Cô chỉ cần nhìn Lục Tư Đình thôi cũng biết rằng hiệu quả tốt cỡ nào, Bạch Vân vui vẻ nghĩ vậy.

Hai người lên xe, Lục Tư Đình lái xe rồi giới thiệu thành viên trong gia đình mình cho cô nghe.

"Trong nhà anh có ông nội, tuổi tác khá cao, bây giờ đang bị bệnh nặng, cơ thể suy nhược, trước đó anh đã nói với em rồi."

"Cha mẹ của anh cũng là quân nhân, bình thường bọn họ ở trong quân doanh, một tháng sẽ về mấy lần, thi thoảng có gọi điện cho anh."

"Nhà anh còn có một người chị nữa, chị ấy tên Lục Tư Dĩnh, chắc bây giờ chị ấy đang ở nhà. Hôm qua lúc anh về nhà lấy sổ hộ khẩu, bọn họ thấy rất kinh ngạc."

Lục Tư Đình giới thiệu sơ lược một lần.

Anh không nói quá nhiều, dù gì cũng sắp gặp mặt rồi, nói nhiều hơn cũng không bằng cô tự mình cảm nhận.

Hôm qua lúc Lục Tư Đình báo chuyện mình sắp kết hôn, sau khi rời đi có vài người đã biết chuyện này rồi, nhưng vẫn còn nhiều người chưa biết lắm.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến đại viện quân khu, trong lòng Bạch Vân cảm thấy rất kỳ vọng.

Anh sinh ra trong gia đình truyền thống quân nhân, nghe có vẻ rất nghiêm khắc.

Động tác nhỏ ấy của Bạch Vân lọt vào mắt của Lục Tư Đình, dường như anh cũng bị lây nhiễm niềm vui vẻ ấy cùng cô.

Xe của Lục Tư Đình không bị cản lại, lúc xuống xe, rất nhiều người nhìn thấy hai người bọn họ.

"Ái chà, tiểu đoàn trưởng Lục, cô gái xinh đẹp vừa xuống xe đó là bạn gái của anh à?"

"Ở đâu thế, tôi nhìn chút xem nào!"

"Khỏi phải nói luôn, cô ấy đẹp thật."

"Tiểu đoàn trưởng thoát ế rồi! Để tôi đi nói chuyện này với anh em trong đội liền mới được!"

Mọi người đứng ở xa xa nhìn bọn họ, có chút xôn xao.

Sau khi xuống xe, Bạch Vân đi theo bước chân của Lục Tư Đình, ở đây toàn là người quen bạn bè của anh. Sau khi nhìn thấy hai người, có người lục tục đến chào hỏi.

Người nọ cười nói: "Anh Lục, đây là bạn gái của anh à? Tìm bạn gái lúc nào vậy, sao không nói cho mấy anh em một tiếng."

"Là vợ của tôi, dẫn qua đây ra mắt."

"Ồ, anh Lục giấu kỹ quá nha, không biết trước đây anh có bạn gái luôn đấy, nháy mắt cái đã cưới rồi."

Bạch Vân không nói gì, cô đi cạnh Lục Tư Đình, chỉ yên lặng cười làm bình hoa.

"Chà, Tiểu Lục, bạn gái của anh à? Trẻ tuổi xinh đẹp thế này, có phúc quá nha."

"Đây là vợ tôi, Bạch Vân, nay bọn tôi sang đây ra mắt gia đình."

"Chậc chậc, không hổ là anh mà anh Lục. Trước đây bọn em còn bảo bây giờ trong đại viện không còn mấy người độc thân, định giới thiệu chị dâu cho anh một chút. Ai ngờ anh đã len lén tìm một cô dâu về rồi, nhanh quá."

Người chào hỏi nhiều quá nên Lục Tư Đình cũng không cách nào giới thiệu với từng người được. Bạch Vân không quen những người đó nên cô chỉ biết cười, rồi chào hỏi mà thôi.

Cuối cùng cũng đến nhà của Lục Tư Đình.

Nụ cười trên mặt Bạch Vân xìu xuống ngay.

Cô đưa tay xoa hai má đã cứng đờ của mình, bỗng nhiên tiếng cười của ai đó vang lên.

Bạch Vân ngẩng đầu nhìn lại, Lục Tư Đình đang nhấn chuông cửa, trên mặt cũng không tươi cười gì, chẳng lẽ cô nghe nhầm sao?

"Tới đây!"

Giọng nữ sang sãng vang lên, Lục Tư Dĩnh mở cửa nói: "Aida đây là vợ của em trai phải không nhỉ, trời nóng thế này, mau vào nhà đi."

Lục Tư Dĩnh rất cao, khoảng chừng một mét bảy, Bạch Vân phải ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Cô ấy mặc một bộ quân phục sạch sẽ, mái tóc đuôi ngựa đen láy, trông rất xinh đẹp, gương mặt có vài nét giống với Lục Tư Đình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp